Bên ngoài nhà hàng, nghe thấy tiếng Chu Hoa kêu thảm thiết, trong mắt người đàn ông gầy khô bên cạnh Tiêu Dật Trần lóe lên hàn quang.
- Tiêu thiếu, có cần ra tay trên đường không?
- Đừng sốt ruột, đợi hội giao dịch nhỏ kết thúc rồi nói sau.
Tiêu Dật Trần lạnh lùng nói.
Người đàn ông gầy khô nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
- Đợi hội giao dịch nhỏ, chỉ sợ không tốt lắm đâu?
Trên hội giao dịch nhỏ, không chỉ đệ tử Hoàng gia tham gia, còn có một số phú thiếu thực lực không kém Tiêu Dật Trần chút nào ở đó.
Đến lúc đó nếu tin linh hồ trăm năm truyền ra, muốn độc chiếm linh hồ trăm năm là gần như không thể.
- Anh cho rằng giết tiểu tử kia bây giờ có thể độc chiếm được, đừng quên nơi này là Hoàng gia, giấy không gói được lửa, cho dù linh hồ tới tay, chắc chắn phải chia cho người khác một chút, nhỡ đâu tiểu tử kia là đệ tử tông phái nào đó, người ta tìm tới cửa, chúng ta trở thành kẻ chết thay, nếu không thể độc chiếm linh hồ, vậy thì nhiều thêm vài người, đề phòng ngộ nhỡ.
Trong mắt Tiêu Dật Trần hiện lên vẻ thông minh khác hoàn toàn khi ở trong nhà hàng, nói.
Nếu nơi này là Tiêu gia bọn họ, vừa rồi khi Mạc Phàm trừng phạt Chu Hoa, anh ta sẽ không do dự bảo người ta ra tay, đáng tiếc nơi này không phải.
Nhưng đây đã là tiền trên trời rơi xuống.
Một linh hồ trăm năm, dù thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688853/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.