Tiêu Dật Trần vừa nói những lời này, vẻ mặt đám nhà giàu như xem trò hay.
Vừa rồi khẩu khí của tiểu tử này lớn như vậy, bây giờ xem cậu ta xuống đài thế nào.
Bọn họ không tin tiểu tử này lấy ra được thứ gì trân quý hơn Thiên Sơn Băng Liên trăm năm.
Mộc Phong Nhạc cũng nhíu này, nhân sâm trăm năm dễ tìm, Băng Liên trăm năm không giống vậy, gần như có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Tuy giá trị Băng Liên không bằng Dã Sơn Tham, nhưng ít hơn.
Tiêu Dật Trần ra tay ghê gớm thật, vừa giơ tay ra đã lấy thứ trân quý như vậy.
Trong số dược liệu trăm năm anh ta đưa cho Mạc Phàm, không có một cái có thể so sánh được với Băng Liên trăm năm.
- Lần này Mạc Phàm khó xuống đài rồi.
Mộc Phong Nhạc nghĩ thầm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đóa Băng Liên trăm năm, cười nhạt.
Nếu là Huyết Liên trăm năm có lẽ hắn còn động tâm vài phần, Huyết Liên có thể giúp kích phát huyết mạch Hồng Liên của hắn.
Còn Băng Liên này, bộ dạng chỉ hơi đẹp.
- Anh chỉ có thứ này sao?
Mạc Phàm cười hỏi.
- Sao thế, Phạm công tử khinh thường Băng Liên trăm năm của tôi sao?
Tiêu Dật Trần hơi sững sờ, lập tức cười nói.
Anh ta đã lấy ra Thiên Sơn Băng Liên rồi, vậy mà tiểu tử này vẫn còn đánh anh ta sưng mặt.
Mạc Phàm lắc đầu cười, một tay hắn để dưới bàn, nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688851/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.