Tần lão gia tử nhìn theo tầm mắt Mạc Phàm, nhìn đám Mã Hồng.
- Vừa rồi là cậu muốn gặp lão phu, cậu xem lão phu có anh minh thần võ không?
Trái tim Mã Hồng đập thình thịch, mặt xám như tro tàn, không dám nhìn Tần lão gia tử.
- Lão gia tử anh minh thần võ, cái thế vô song.
Tần lão gia tử là nhân vật cấp quốc gia, ông ta không có tư cách ngẩng mặt lên nhìn.
- Tần lão gia tử đến rồi, ông còn đánh gãy tay chân tôi không?
Mạc Phàm hỏi.
- Mạc đại sư tha mạng, vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu chút thôi, tôi đâu dám ra tay với cậu.
Sắc mặt Mã Hồng rất khó coi, vội nói.
Mạc đại sư này còn chưa tiến vào thành phố Đông Hải, Tần lão gia tử đã đến đón rồi, sao ông ta có thể trêu chọc người này?
- Nói đùa, Mạc tiên sinh mà ông cũng dám đùa à, Mã Hồng, con mẹ nó, có phải ông chán sống rồi không?
Đường Long đi đến bên cạnh Mã Hồng, vỗ mặt Mã Hồng nói.
Mã Hồng không dám phản kháng chút nào, đừng nói là Tần lão gia tử, nếu thực sự trở mặt, Đường Long cũng đủ thu thập ông ta.
- Long ca tha mạng, là tôi có mắt mà không trông thấy thái sơn.
Ông ta uống rượu vài lần với Đường Long, coi như là có chút giao tình.
Cho dù không sâu lắm, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời ôm lấy chân Phật.
- Tự ông gây họa, tự mình thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688801/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.