“Hô hô!” Long Chấn Thiên lại nở nụ cười.
- Không sợ đoạt xác, đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ, chắc là sư phụ cậu không nói cho cậu biết chỗ đáng sợ của đoạt xác đâu nhỉ, cũng được, để lão tử tới dạy cậu.
Nếu tiểu tử này còn có thể sử dụng pháp thuật, tất nhiên ông ta phải kiêng kỵ vài phần.
Nhưng ông ta đã động tay động chân lên Trấn Sơn Phù, linh khí của Mạc Phàm đã bị rút đi, Mạc Phàm không làm được gì nữa, cũng lắm thì vùng vẫy được một lát.
- Tiểu tử, tôi lại cho cậu một cơ hội cuối cùng, dâng thân thể của cậu ra đây, tôi còn có thể giúp cậu làm vài chuyện, nếu không tôi chỉ có thể tự mình tới cướp.
Thân hình ông ta chấn động, thần hồn vốn không kém Mạc Phàm nhiều hoàn toàn bành trướng.
Trong chớp mắt liền biến thành cự nhân hơn mười trượng, cướp đạp Thức Hải, đầu khả Kình Thiên, kình phong làm tóc dài và áo bào đen ông ta tung bay, bộ dạng uy phong lẫm liệt.
Mạc Phàm và Đạo Cơ của hắn ở trước mặt Long Chấn Thiên như Tôn Ngộ Không và Cự Linh Thần.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Long Chấn Thiên một cái, cười mà không nói.
- Thế nào, tiểu tử, cậu nghĩ kỹ chưa?
Long Chấn Thiên thấy Mạc Phàm không trả lời, lông mày nhíu lại, trầm giọng hỏi.
Giọng nói như chuông lớn vang lên trong Thức Hải của Mạc Phàm, gợn sóng ở bốn phía nổi lên.
Lúc nói chuyện một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688779/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.