Tưởng Vân Sinh vừa nói xong, không đợi ông ta hạ tay xuống.
Kình phong khiến người ta không thể mở mắt ra nổi thổi tới, giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Tưởng Vân Sinh sửng sốt, tay giơ lên giữa không trung nhưng không hạ xuống, ông ta nhìn theo cái tay kia, toàn thân lập tức nổi da gà.
Ông ta vừa nói đến Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm hiện lên bên cạnh, không khác gì gặp quỷ.
Không chỉ như vậy, lực trên tay Mạc Phàm còn rất mạnh, vậy mà tay ông ta không thể nhúc nhích, giống như bị kìm thép kẹp chặt lấy.
Chuyện này còn chưa tính là gì, ánh mắt của Mạc Phàm quá lạnh lùng, ông ta chỉ từng thấy trong mắt sát thủ Tưởng gia nuôi nhốt, vậy mà một đứa bé như Mạc Phàm lại có ánh mắt này.
- Tiểu Phàm, cậu làm gì thế?
Giọng Tưởng Vân Sinh run run hỏi.
Tôi sao, tôi còn đang định hỏi ông muốn làm gì?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Em gái cậu đánh Minh Minh ngất xỉu, tôi giáo huấn em gái cậu thì sao, tôi là trưởng bối chẳng lẽ không thể giáo huấn con bé?
Tưởng Vân Sinh nói.
- Trưởng bối thì đúng, nhưng không phải trưởng bối nào cũng có thể giáo huấn em gái tôi, ví dụ như ông thì không được, cút cho tôi!
Lời này vừa nói ra, Mạc Phàm không sử dụng một chút linh khí, trở tay tát một cái.
“Bốp!” Tưởng Vân Thiên lảo đảo lùi về sau, trực tiếp té trên đất, năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688731/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.