- Lại là tên không biết sống chết nào thế?
Một thuộc hạ của Trần Trùng không kiên nhẫn nói.
Người Tưởng gia tới, quản cũng không quản liền rời đi.
Nếu như Tưởng gia thật sự trâu bò, cho dù mâu thuẫn bên trong cũng mang người đi.
Sở dĩ bọn họ không mang đi vì Trùng ca bọn họ không dễ chọc.
Người Tưởng gia mới đi, bỗng nhiên lại xuất hiện một người muốn chết.
Đúng là hàng năm đều có người muốn chết, hôm nay đặc biệt nhiều.
- Thành phố Nam Sơn này có nhiều người không biết sống chết như vậy từ khi nào thế?
Trần Trùng cười khinh thường nói.
Thành phố Đông Hải trừ phi lão gia tử Tần gia tới, anh ta sẽ nhận ra ngay lập tức, nếu không cho dù Đường Long tới cũng không có tác dụng.
- Trần Trùng, cậu nói lão phu không biết sống chết sao?
Trên xe Mobile Home, Chu Trường Hoằng đi xuống.
Chu Trường Hoằng vừa xuống xe, chủ những chiếc xe khác đều lắc đầu thở dài.
- Chỉ là một lão đầu thì có ích lợi gì chứ, Trần Trùng không kính lão như thế. Một thuộc hạ của Trần Trùng thấy một lão đầu lông mày tuyết trắng ra khỏi xe, lửa giận hiện lên trên mặt, quơ quơ cây gậy trong tay.
Còn tưởng đại nhân vật nào ngồi trên xe, ai biết chỉ là một lão già.
- Lão đầu, có phải ông ngại mình sống quá lâu hay không, không ngồi yên trên xe mà tới đây tự tìm đường chết, có cần tôi tiễn ông một đoạn đường không? Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688725/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.