- Quá lợi hại rồi, lần này chắc chắn Lâm Đào thắng, trưa nay ăn bữa tiệc lớn rồi!
Bài thơ này có tổng cộng 42 đoạn, 830 chữ.
Không ít người chỉ biết vài câu phía trước, đừng nói là đoạn còn lại, rất nhiều người ngay cả tên bài thơ cũng không biết.
- Ha ha, như vậy còn so tài làm gì, chuẩn bị giúp bạn học Lâm Đào dọn dẹp vệ sinh đi, đúng rồi, còn đứng tiết của tôi nữa.
Lưu Phong cười đắc ý nói.
Tuy ông ta là giáo viên ngữ văn, nhưng ông ta cũng không thuộc bài thơ này.
Đám Triệu Phi cũng cười theo, như nhìn thấy Mạc Phàm bị đè bẹp.
Bàn Tử chau mày, tâm tình chìm vào đáy cốc.
- Lần này xong đời rồi.
Biểu cảm của Mạc Phàm như thường, tuy bị Lâm Đào lật qua, nhưng hắn vẫn liếc mắt nhìn một cái.
Bài này sao, vậy là đủ rồi!
Bài thơ thứ hai là bài thơ cổ tên Quan Sơn Nguyệt, cả bài thơ chỉ có 40 chữ, Lâm Đào chỉ nhìn thoáng qua, không tới hai giây lại lật qua Kế tiếp trên cơ bản đều là bọn họ thấy Lâm Đào lật giấy.
Có người cũng muốn thử trí nhớ của mình, bọn họ mới nhìn một phần ba bài thơ, Lâm Đào đã lật sang trang.
Có một số người chỉ nhìn thấy tên bài thơ đã bị lật qua, lý do rất đơn giản.
"Cậu ta thuộc bài thơ này rồi"
Một đám người khiếp sợ hoàn toàn không nói ra lời, có một số người nhìn
Mạc Phàm đầy thương hại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688713/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.