Trên bàn cờ có những quân cờ màu đen trắng, nhìn cách bày thì khá giống chơi cờ vây.
Dương Mộ Bạch cười nói: “Ấm trà này được đấy…”
Ông ấy giơ tay định cầm lấy thì bị Ngô Bình cản lại: “Sư huynh, đừng động vào nó”.
Dương Mộ Bạch lập tức cảm thấy có điềm: “Sư đệ, có gì không ổn à?”
Ngô Bình cầm một quân cờ màu trắng lên rồi đặt vào một vị trí khác, lập tức có một tiếng động vang lên, bàn cờ tách đôi rồi lộ ra một cái hũ to bằng bàn tay ở dưới, cái hũ này có nắp, nhưng Ngô Bình vẫn có thể nhìn thấy những viên đá gần như trong suốt đang toả ra sức mạnh kỳ lạ ở bên trong.
Anh bê cái hũ lên bằng hai tay, sau đó đặt vào lòng rồi ấn một cái vào bàn cờ, nó nhanh chóng khép lại như cũ.
Dương Mộ Bạch dựng ngón tay cái: “Cậu đúng là đại sư giải trận”.
Ngô Bình cười nói: “Sư huynh, anh cho bọn họ vào đi”.
Dương Mộ Bạch gật đầu rồi gọi người vào, để họ xử lý chỗ này và chụp ảnh, còn ông ấy thì kéo Ngô Bình ra ngoài.
Ông ấy nói: “Sư đệ, chúng ta chia nhau mỗi người một nửa, cậu chọn trước đi”.
Ngô Bình nói: “Hình như sư phụ thích chiếc ô kia, thật ra chiếc khay ngọc quý hơn vì có trận pháp, dùng nó thì sẽ bày bố được trận pháp lợi hại lắm”.
Dương Mộ Bạch sáng mắt lên: “Thật ư? Thế anh không khách sáo nữa nhé, anh lấy chiếc ô và khay ngọc, còn lại thì cho cậu tất”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Ngô Bình lấy đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444458/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.