Sau bảy lần ấn, có một tiếng động vang lên, cửa hang hình tròn lăn đi, để lộ ra một lối đi.
Dương Mộ Bạch cười phá lên: “Sư đệ, cậu giỏi thật đấy, còn hiểu cả ký tự cổ nữa. Biết vậy thì anh đã rủ cậu tham gia cùng rồi”.
Ông ấy kéo Ngô Bình đi vào bên trong.
Sau cánh cửa là một cung điện rộng lớn, mặt đất được lát kim loại đa giác, trên đỉnh thì được nạm những loại đá phát sáng.
Cung điện này rộng khoảng ba, bốn nghìn mét vuông, nhưng trống rỗng, không có gì cả. Dương Mộ Bạch trợn trừng mắt, nhìn hết bên này sang bên nọ rồi thở dài thườn thượt: “Sao lại rỗng tuếch thế này?”
Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi, anh quan sát nền nhà và trần thì thấy dưới sàn nhà có càn khôn.
Ngô Bình bình thản hỏi: “Sư huynh, từng có hang động trống không nào trước đó chưa?”
Dương Mộ Bạch nói: “Thiếu gì, nhiều nơi bị những người phát hiện ra trước lấy đi. Xem ra vận may không đến với anh em mình rồi, cứ tưởng có thu hoạch gì chứ”.
Ngô Bình nhướn mày nói: “Sư huynh, mình được lấy đồ ở đây đi ạ?”
Dương Mộ Bạch ngoái lại nói với người của mình: “Ra ngoài hết đi”.
“Vâng”, đám người đó lập tức lui ra ngay.
Khi họ đi rồi, Dương Mộ Bạch mới cười nói: “Đương nhiên là lấy được rồi, nếu là vật đáng giá thì mang về sưu tầm, những thứ bình thường thì nộp lên trên”.
Ngô Bình cười hỏi: “Những đồ thời tiền sử đều đáng giá ạ?”
“Ừm, giá cao ngất luôn. Dù chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444457/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.