Bạch Triển Linh nhăn mặt, ông ta cũng vừa quỳ dưới chân Ngô Bình đấy thôi.
“Triển Linh”, Bạch Tử Quy chợt lên tiếng.
Bạch Triển Linh bước tới gần rồi mỉm cười nói: “Bố”.
“Quỳ xuống!”, Bạch Tử Quy lớn giọng nói, công lực của ông ấy đã khôi phục được một nửa rồi nên giọng nói lại như sấm rền.
Bạch Triển Linh sợ đến mức tái mặt, trong năm anh em thì ông ta là người bị đòn nhiều nhất, vì vậy ông ta rất sợ bố mình. Nghe thấy thế, ông ta không chút do dự mà quỳ xuống ngay.
Bạch Tử Quy cười lạnh nói: “Dù bố không thể cử động được, nhưng vẫn nghe thấy rõ mấy đứa nói chuyện với nhau. Con to gan đấy, dám cướp huyết chi của thần y Ngô rồi còn định đánh chết cậu ấy. Con muốn hại chết bố đúng không?”
Bạch Triển Linh như sắp khóc đến nơi: “Bố ơi, con… con sai rồi ạ”.
“May mà thần y Ngô rộng lượng, không thì bố đã chết rồi”, Bạch Tử Quy nổi nóng: “Đúng là không ra làm sao cả”.
Bạch Triển Thọ nói: “Bố, chuyện qua rồi mà. Vả lại, chú hai cũng đã quỳ xuống xin lỗi thần y Ngô rồi”.
Bạch Tử Quy thở dài nói: “Các con đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Thần y Ngô này không đơn giản đâu!”
Nhóm Bạch Triển Linh hoảng sợ: “Bố, bố biết cậu ấy ạ?”
Bạch Tử Quy nghiêm giọng nói: “Dù bố không biết lai lịch của cậu ấy, nhưng bố chưa mù, bố cảm nhận được cách hít thở của cậu ấy rất cao siêu! Thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444233/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.