Bạch Triển Anh hơi giật mình hỏi: “Sao thần y biết chúng tôi đã đưa bố tôi tới?”
Ngô Bình: “Trong vòng ba dặm, tôi có thể ngửi thấy mùi độc xà, mau dẫn đường đi!”
Bạch Triển Anh mừng rỡ, vội vã đáp: “Được, mời thần y đi lối này!”
Lúc này, người nhà họ Bạch vô cùng cung kính với Ngô Bình, không dám tỏ thái độ coi thường. Họ khách sáo đi trước dẫn đường, đưa anh đi tới một căn phòng trong khách sạn,
Người nhà họ Bạch sợ thời gian đi lại giữa Hoa Thành và Ích Thành quá lâu, có thể làm lỡ thời gian vàng để cứu người nên phái một chiếc trực thăng đưa ông cụ Bạch tới một căn phòng trong khách sạn mà Ngô Bình đang ở.
Ngô Bình đi vào trong căn phòng thì thấy một ông cụ đang nằm trên sô pha, xung quanh có không ít người.
Bạch Triển Anh vội vã nói: “Ngô thần y, đây là bố tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn thì nhận ra ông cụ Bạch quả nhiên trúng độc xà. Hơn nữa, độc xà hợp lại với độc tính của huyết chi khiến chất độc càng mạnh.
Đường đường là một tông sư cảnh giới Tiên Thiên mà giờ mặt ông cụ cắt không còn giọt máu, da dẻ xám xịt lại, vô cùng yếu ớt. Ông cụ giờ chỉ có thể he hé mở mắt.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho ông cụ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lão kiếm tiên không cần lo lắng, vết thương của cụ tôi có thể chữa được”.
Nói rồi, anh cởi áo cho ông cụ, lấy ra bộ kim châm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444231/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.