Sau khi mua đá xong, tại đó có một dàn xe chuyên dụng vận chuyển đá ra sân bay cho khách. Vua phỉ thuý đã đầu tư hẳn đội xe chuyên dụng để đảm bảo an toàn cho hàng hoá trong quá trình vận chuyển.
Đường Minh Huy sợ đêm dài lắm mộng nên vừa lấy được đá là lập tức rời khỏi đó cùng đoàn xe, đích thân đưa những khối đá này về Vân Kinh.
Đường Tử Di và Ngô Bình ngược lại không hề vội vã. Sau khi ra khỏi Cửu Hào Viện, Ngô Bình còn tự chọn cho mình vài khối đá, tổng trị giá hai mươi mốt triệu tệ.
Trên người anh chỉ có hơn hai mươi triệu tệ, như vậy là mua đá xong đã gần hết tiền. Có điều, những khối đá mà anh chọn có giá trị không dưới sáu mươi triệu tệ, vậy là anh cũng kiếm được món hời.
Sau khi mua xong, Cương Tử mới lái xe đưa mọi người rời khỏi đó.
Đoàn xe mới đi được chưa tới mười cây số thì Đường Tử Di nhận được cuộc gọi của Đường Minh Huy.
Trong điện thoại, giọng Đường Minh Huy như sắp khóc đến nơi: “Tử Di, xong đời rồi, chúng ta xong đời rồi! Đá của chúng ta bị cướp rồi!”
Đường Tử Di kinh ngạc: “Bố, bố không sao chứ?”
Đường Minh Huy đáp: “Bố không sao, bọn chúng vừa xuất hiện là bố nhảy khỏi xe chạy trốn. Đoàn vận chuyển bị giết quá nửa, những người còn lại cũng chạy trốn rồi”.
Đường Tử Di vội vã nói: “Bố, bố tìm nơi an toàn để ẩn nấp đã, bọn con lập tức tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444208/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.