Đường Tử Di cũng không khỏi bồn chồn, dù gì cũng là khối đá trị giá gần hai tỷ tệ, nếu trong nháy mắt lỗ mất hơn một tỷ thì đến cô cũng không còn cách nào chống đỡ được.
Nhưng việc đã đến nước này thì bọn họ chỉ còn cách tin tưởng Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ vào phần trên khối đá, nói: "Tôi muốn bán viên ngọc phỉ thuý đế vương thuỷ tinh chủng này, giá không mặc cả: sáu trăm triệu tệ!"
Trong đám đông bên dưới có không ít người chuyên kinh doanh đá quý, bọn họ đang cần loại ngọc cao cấp này. Khối ngọc năm sáu cân đủ để họ chế tác một lô trang sức cao cấp.
Một người đàn ông trung niên đứng ra, cười nói: "Tôi đồng ý trả năm trăm năm mươi triệu tệ".
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã có một người đàn bà trung niên mập mạp cướp lời: "Sáu trăm triệu tệ, tôi mua", nói rồi, bà ta đưa ra một tờ chi phiếu.
Người đàn ông trung niên ban nãy giận dữ, gắt lên: "Này bà kia, bà không biết quy luật trước sau hay sao? Tôi báo giá ban đầu là năm trăm năm mươi triệu tệ nhưng không có nghĩa tôi sẽ không tăng giá nữa".
Người đàn bà kia đáp: "Đều là người trong ngành, khối ngọc này nếu đem chế tác thành trang sức thì giá trị phải lên tới hơn một tỷ rưỡi. Mỗi món trang sức làm ra từ khối ngọc này đều có thể coi là báu vật".
Ngô Bình cười nói: "Bà chủ quả là người hào sảng, khối ngọc này chúng tôi nhượng lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444207/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.