Ngô Bình cười khổ: "Người lợi hại phải là cô mới đúng. Kiếm pháp của cô quả thực đáng sợ, nhanh hơn cả đạn bắn".
Cô gái đáp: "Anh muốn xem kiếm pháp của tôi, tôi có thể luyện cho anh xem. Nhưng giờ tôi đói rồi, anh mời tôi ăn một bữa cơm trước đã".
Ngô Bình cười đáp: "Mười bữa cũng không thành vấn đề!"
Ngô Bình hỏi tiếp: "Cô tên là gì vậy?"
"Tôi tên Hồng Lăng", cô gái đáp.
Ngô Bình hỏi tiếp: "Hồng Lăng, một mình cô sống trên núi, vậy cô ăn gì? Trú ở đâu?"
Hồng Lăng: "Ăn quả dại, thịt thỏ, thịt hoẵng, cả thịt rắn. Thỉnh thoảng tôi xuống núi đào khoai lang đỏ".
Ngô Bình khẽ cau mày đáp: "Sư phụ cô bắt cô phải sống trong môi trường như vậy sao?"
Hồng Lăng: "Như vậy là bình thường mà. Từ nhỏ tới lớn tôi đều sống như vậy".
Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ lạ, sư phụ của cô gái này cũng thật tàn nhẫn. Sao lại để một cô gái phải sống khổ sở như vậy chứ?
Hơn nữa, anh quan sát được tu vi của Hồng Lăng rất cao, chắc chắn phải liệt vào hàng cao thủ! Vậy sư phụ của cô gái này là người như thế nào? Là tông sư cảnh giới Thần sao?
Nghĩ vậy, anh tiếp tục hỏi: "Sư phụ cô không dặn cô sau một năm phải đi tới đâu sao?"
Hồng Lăng lắc đầu: "Không dặn gì cả. Nhưng dù tôi đi đâu, sư phụ cũng sẽ tìm thấy tôi".
Chiếc xe đã lên cao tốc, đi vào khu vực thành thị.
Ngô Bình bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444186/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.