Trác Khang nghiến răng nói: “Nếu biết thì sao cậu vẫn dám động tới con trai tôi? Cậu chán sống rồi à?”
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với con trai ông, là cậu ta gây sự với tôi trước. Tôi chưa giết cậu ta đã là nể mặt ông lắm rồi”.
Trác Khang bật cười: “Nể mặt tôi ư?”
Ông ta gật gù nói: “Cậu tưởng có chút tu vi này thì có thể đè đầu cưỡi cổ tôi hay sao?”
Lư Tuấn Phi vội đi tới nói: “Ông Trác, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, lẽ ra tôi không nên cho hạng người như Ngô Bình tham gia vào buổi tiệc hôm nay”.
Trác Khang liếc nhìn Lư Tuấn Phi rồi nói: “Cậu Lư nói thế là khách sáo rồi, nhà cậu đồng ý nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của sơn trang Thái Khang cho tôi thì chúng ta là người một nhà rồi, không cần khách sáo vậy đâu”.
Lư Tuấn Phi cười nói: “Được hợp tác với ông Trác là vinh hạnh của nhà họ Lư tôi”.
Trác Khang gật đầu rồi lại nói với Ngô Bình: “Nể tình cậu cũng là cao thủ cảnh giới Khí, tôi cho cậu tự xử đấy!”
Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Chờ thêm một lúc nữa đã”.
Trác Khang ngẩn ra: “Chờ cái gì?”
“Chờ một người!”, Ngô Bình đáp.
Trác Khang cười lạnh: “Dù ai đến thì cậu cũng phải chết thôi”.
“Thật không?”
Chợt có một giọng nói đầy nội lực và giận dữ vang lên ở bên ngoài.
Trác Khang lạnh mặt, lập tức run rẩy như chuột thấy mèo, ông ta đứng bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444160/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.