“Cậu bạn! Sau này, Hoàng Tử Cường tôi sẽ trung thành với cậu”, hắn ta nói.
Ngô Bình: “Được rồi, anh đi nghỉ đi, ngày mai chờ tôi thông báo”.
Ngô Bình để lại số điện thoại rồi đi về nhà ông bà ngoại, vừa hay vào đúng giờ cơm tối.
Sau khi anh chơi cờ với ông một lát thì cơm nước cũng xong, anh chợt nói: “Ông ơi, cháu có chuyện này muốn bàn với ông”.
Ông cười nói: “Được, cháu nói đi”.
Ngô Bình: “Ông với bà cũng nhiều tuổi rồi, cháu muốn cả nhà mình sống với nhau”.
Thật ra hai nhà cách nhau không xa, vì ở cùng một thôn. Đi bộ cũng chỉ khoảng chục phút, còn lái xe thì vài phút là tới, nhưng dù thế cũng không bằng sống chung một nhà.
Ông ngoại nói: “Tiểu Bình, nếu sống chung thì nhà chật lắm. À, cháu cũng không còn nhỏ nữa đâu, nên lấy vợ đi thôi. Ông bà tiết kiệm được ít tiền, khi nào cháu lập gia đình thì ông bà cho mà mua nhà”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ông ơi, cháu muốn xây một ngôi nhà thật lớn để chúng ta ở chung với nhau cơ”.
Trương Lệ ngẩn ra nói: “Tiểu Bình, nhà mình chỉ có một trăm nghìn thì sao mà xây nhà to được?”
Ngô Bình cười nói: “Mấy hôm trước, con đã đến Đổ Thạch Thành và kiếm được mấy triệu, số tiền ấy đủ để mua nhà to rồi”.
Ngô Mi sáng mắt lên nói: “Anh, anh có mấy triệu thật cơ á?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh đang định mua mấy căn sát nhà rồi xây biệt thự”.
Nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444124/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.