Chương trước
Chương sau
Ngô Bình động lòng, người này rất biết ân oán phân minh, anh nói: “Cách tấn công của tôi rất đặc biệt nên chắc cổ tay kia của anh không dùng đến được nữa đâu. À, tôi còn đâm kim châm cứu vào người anh nữa, nhưng đừng rút ra, nếu làm thế thì anh sẽ bị liệt đấy”.

Hoàng Tử Cường cười khổ nói: “Sống được là tốt rồi. Về rồi, tôi sẽ sống ẩn dật, hi vọng có thể được thấy con trai mình lớn khôn nên người”.

“Anh có con trai à?”, Ngô Bình hỏi.


Hoàng Tử Cường: “Nó được bảy tuổi rồi, mấy năm nay, tôi cũng đã nghỉ tay gác kiếm. Nếu không tại nhà họ Tống trả phí cao quá thì tôi cũng không xuất đầu lộ diện đâu”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh gọi đàn em của anh dậy rồi đi theo tôi”, nói rồi, anh rút kim châm cứu ở mi tâm của người kia ra, sau đó vỗ cho hắn tỉnh lại.

Người thanh niên đó tỉnh lại xong thì đứng lặng yên sau lưng Hoàng Tử Cường.

Hoàng Tử Cường cũng không hỏi lý do, mà chỉ đi theo Ngô Bình xuống núi.

Đương nhiên Ngô Bình sẽ không dẫn hai người này về nhà mình, mà thuê một phòng khách sạn ở gần đó. Anh đi mua một ít dược liệu trước, khi quay về thì Hoàng Tử Cường đã đau đến mức vã hồ môi.

Hắn ta không thể nhấc cổ tay lên được, toàn thân thì đau nhức, cử động một chút cũng khó. Lúc này, hắn ta mới biết là Ngô Bình không lừa mình, thậm chí anh còn nói chưa hết mức độ.

Thấy vẻ mặt đau đớn của Hoàng Tử Cường, Ngô Bình nói: “Này, bây giờ anh có hai sự lựa chọn. Một là rời khỏi đây luôn rồi sống trong đau đớn cả đời”.

Hoàng Tử Cường cười khổ hỏi: “Tôi có thể nghe điều kiện thứ hai không?”

Ngô Bình: “Thứ hai là từ nay về sau, anh phải làm việc cho tôi, tôi bảo gì thì anh phải làm nấy”.

Hoàng Tử Cường ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi chọn cách thứ hai”.

Ngô Bình nói: “Tôi sẽ cắm vài cây kim trong người anh, chúng không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện hay sinh hoạt của anh hàng ngày đâu. Nhưng mỗi tháng cần phải thay mới một lần, không thì anh sẽ đứt mạch máu mà chết”.

Tim Hoàng Tử Cường đập thình thịch: “Vậy là chỉ cần tôi trung thành thì sẽ được yên thân đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu gì về anh cả. Khi nào tôi thấy anh đáng tin thì tôi sẽ xử lý hết những cây kim này”.

Hoàng Tử Cường gật đầu: “Được, tôi đồng ý”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nối xương cho hắn ta, sau đó rút kim rồi đắp thuốc. Một tiếng sau, vết thương của Hoàng Tử Cường đã ổn định, hắn ta không còn thấy đau nữa, cổ tay cũng có thể cử động nhẹ nhàng được.

Ngô Bình: “Bắt đầu từ ngày mai, hai anh hãy sống ở ngôi nhà đối diện nhà tôi, để phụ trách sự an toàn cho người thân của tôi”.

Nhà hàng xóm của anh đã chuyển đi, giờ nhà đang để không và cho thuê. Anh sẽ thuê lại rồi cho hai người này dưỡng thương ở đó, tiện thể bảo vệ an toàn cho mẹ và em gái anh.

Hoàng Tử Cường gật đầu: “Cậu yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Ngô Bình: “Tôi không bắt hai người làm không công đâu, chỉ cần hai người làm tốt thì tôi sẽ chỉ dẫn cho cả hai tu luyện”.

Sau đó, anh nhìn Hoàng Tử Cường rồi nói: “Anh đang gặp vấn đề khi tu luyện đại chu thiên đúng không?”

Hoàng Tử Cường trố mắt ra nhìn rồi đứng bật dậy: “Cậu phát hiện ra ư?”

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một cách vận hành chân khí riêng ở cấp đại chu thiên, nhưng rõ ràng cách của anh đang có vấn đề. Có phải anh thường xuyên bị mất ngủ, hễ tu luyện là gặp ảo giác đúng không?”

Hoàng Tử Cường gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, anh nói đúng hết”.

Ngô Bình: “Sau này, tôi sẽ chỉ dẫn cho anh, để anh tu luyện đúng quy trình”.

Hoàng Tử Cường mừng rỡ, hắn ta sống ẩn dật là vì tu luyện có vấn đề, chẳng những tu luyện bị chững lại, mà thực lực cũng bị ảnh hưởng. Nếu không hắn ta đang tuổi trai tráng thế này, sao phải lui về ở ẩn chứ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.