Chương trước
Chương sau
Thánh Hoàng Tử Thanh khế gật đầu: “Người trẻ tuổi, hẳn là nên so với nhau nhiều hơn, có so sánh thì mới có thể biết được chênh lệch, biết sĩ sao dũng. Huyền Bình, cậu đi luận bàn với Thần Sử đi”.

Ngô Bình lên tiếng, đứng dậy lập tức đi xuống đài. Ở giữa đài có một chỗ đất cực kỳ rộng rãi, chỉ dành để tỷ thí.

Thần tộc áo vàng kia đánh giá Ngô Bình, hỏi: “Cậu báo tên trước”.

Ngô Bình cười nói: “Lý Huyền Bình, đệ tử Thư Viện Kim Long, tu sĩ Hiền Vương Cảnh”.

Thần tộc áo vàng hơi hơi mỉm cười: “Hóa ra là Nhân Vương, rất tốt. Ta là Cửu Tương Thần tộc Lăng Vân Đại Thần”.

Thần tộc có cấp bậc rất nghiêm ngặt, sau khi thành thần, sẽ có Bán Thần, Hạ 'Thần, Đại Thần, Thượng Thần, Thần Vương, Cố Thần riêng biệt. Cảnh giới đại thần có thực lực tương đương với cảnh giới Đại Thánh của Nhân tộc. Đương nhiên, tu sĩ khác biệt, ở cùng cảnh giới lại có thực lực chênh lệch rất lớn, giống như Lý Thần Đồ, cảnh giới Đại Thánh nhưng lại có thể chém giết được Thượng Thần. Nhưng tổng thể mà nói thì, thực lực của Đại Thần trên cả Đại Thánh.

Ngô Bình nói: “Lăng Vân Đại Thần, mời!”

Lăng Vân Đại Thần không nhúc nhích, hắn ta nhìn về phía Thánh Hoàng Tử Thanh, cười nói: “Bệ hạ, ta thân là Đại Thần, bây giờ tỷ thí với một vị Nhân Vương, chuyện này có hơi không ổn nhỉ? Nếu ta thắng, là thăng chi không võ. Còn nếu ta thua, thì sẽ càng mất mặt hơn”.

Thánh Hoàng Tử Thanh: “Tuy Lý Huyền Bình là Nhân Vương, nhưng cậu ấy thật sự có thể đánh, ta lại cảm thấy, ngươi rất khó thắng được”.

Ánh mắt của Lăng Vân Đại Thần lạnh lùng, nhẹ nhàng bước ra một bước, cơ thể lập tức đến đối diện Ngô Bình, hắn ta nhàn nhạt nói: “Nếu bệ hạ đã nói như vậy, vậy thì để bản thần chơi với hắn”.

Nói xong, hắn ta bỗng nhiên chỉ về phía Ngô Bình, nói: “Định!”

Ngay lập tức, Ngô Bình cảm thấy khí huyết trong cơ thể cứng lại, có cảm giác như đang bị giam cầm. Thế nhưng, Mắt Cấm Thần của anh trợn lên, Cửu Trọng Cấm, Sức Mạnh Cấm Ky chấn động một chút, đã nhẹ nhàng trấn áp sức mạnh giam cầm này.

Ngô Bình duỗi tay gãi gãi cổ, cố ý lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi đang làm cái gì đó?”

Sắc mặt của Lăng Vân Đại Thần vô cùng khó coi, thân là đại thần, hắn có được năng lực lời nói có thể thực hiện ngay lập tức. Lế ra, chỉ với một câu là hắn có thể định trụ được Nhân Vương, vì sao anh lại không phản ứng?

Đúng lúc này, Ngô Bình cũng giơ tay lên, chỉ vào Lăng Vân Đại Thần, nói: “Định!”

Ngay lập tức, cơ thể của Lăng Vân Đại Thần cứng đờ, trong nháy mắt không thể động đậy được. Thế nhưng, chỉ trong chưa đến một giây, hắn ta đã khôi phục như lúc ban đầu. Tuy rằng chỉ có không quá một giây, nhưng Lăng Vân Đại Thần lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sao lại thế này!


Ngô Bình cúi đầu nhìn thoáng qua ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, hoàn toàn không cảm thụ được thống khổ, ngược lại lại vô cùng thoải mái. Phải biết là, anh đã trải qua Pháp Thân Cửu Chuyển, trải qua đại thần kiếp khủng bố, còn có tu vi Cửu biến, những chuyện đã trải qua khiến cho ngọn Thần Hỏa này căn bản không đụng đến hắn được.

Thấy Thần Hỏa đốt không ra khói, anh lấy ra một củ khoai lang nướng lên. 'Thần Hỏa quả nhiên là bất phàm, chỉ trong chốc lát sau, khoai lang đã chín, tỏa ra mùi khoai nướng thơm ngọt. Anh lập tức ném củ khoai lang cho Thánh Hoàng Tử Thanh, cười nói: “Chị, ăn thử xem, khoai lang nướng từ Thần Hỏa không có mấy cái đâu”.

'Thánh Hoàng Tử Thanh biết Ngô Bình cố ý chọc giận đối phương, nàng cười trầm ngâm mà nhận lấy khoai lang, sau khi bẻ ra thật sự cắn một miếng, hương vị cũng không tồi.

Lăng Vân Đại Thần giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Một Nhân Vương nho nhỏ, thế mà lại nhục mạ ta, Thần Phạt!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.