Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, phía sau của hắn ta lập tức xuất hiện hai người, bọn họ vươn tay muốn đẩy Giang Sơ Nhan ra.

“Cút ngay!”

Ngô Bình bước lên phía trước một bước, một cước đá bay hai kẻ đến gần Giang Sơn Nhan.

Giang Khúc nổi giận, nói: “Tự tìm chết!”.

Hắn ta giơ tay phải lên không trung, một bàn tay đen nhanh tóm lấy Ngô Bình.

Ngô Bình duỗi tay tát phăng bàn tay ấy đi, bàn tay đó nổ tung, cơ thể Giang Khúc lảo đảo, lui về phía sau nửa bước.

Sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, âm thầm kinh hãi với thực lực của Ngô Bình, vì thế, nhìn anh từ trên xuống dưới vài lần, rồi hỏi: “Cậu là ai?”

“Viện chủ Đan Đạo Viện, Ngô Bình”. Ngô Bình nói.

Giang Khúc kinh ngạc, hỏi: “Hóa ra là viện chủ Ngô. Đây là chuyện của Giang tông bọn ta, ngài không cần phải nhúng tay vào!”

Ngô Bình: “Tôi không hề hứng thú với chuyện của Giang tông. Nhưng chuyện này, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra chỗ không đúng, chắc chắn là có người khác đã đánh cắp Thất Bảo Đăng”.

Giang Khúc cười lạnh: “Viện chủ Ngô, đó là chuyện của hình đường Giang tông bọn tôi, không hề có liên quan đến ngài!”

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không thể trơ mắt ngồi nhìn được”.

Giang Khúc cảm thấy có hơi khó xử lý, tuy rằng Đan Đạo Viện chỉ mới được thành lập, nhưng thận phân của Ngô Bình lại ngang hàng với Giang tông chủ, sự xuất hiện của một đại nhân vật như thế, khiến cho hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lại thêm chuyện bốn tông hai viện đều cần đến đan dược của Đan Đạo Viện, hắn ta cũng không muốn bản thân đắc tội với vị viện chủ Đan Đạo Viện này.

Ngay lúc hắn ta đang khó xử, Ngô Bình nói: “Chỉ có một cách để thoát khỏi hiềm nghỉ, đó chính là tìm ra được thủ phạm”.

Giang Khúc rung động trong lòng: “Viện chủ Ngô có thể tìm ra được hung thủ?”

Ngô Bình nói: “Có khó không, mời ông đưa tôi đi đến hiện trường vụ án”. Giang Khúc suy nghĩ, gật đầu nói: “Được, mời!”

Cứ như thế, Ngô Bình đi theo những người này đến chỗ Tiên Trân Các. Tiên Trân Các là nơi mà Giang tông cất giữ bảo vật, Thất Bảo Đăng bị mất chính là bảo vật ở trong đó.

Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm của Lưu trưởng lão trở nên khẩn trưởng, ông ta trầm giọng nói: “Đây chính là hồn phách của thi thể sao?”

Ngô Bình không để ý đến ông ta, mà đi hỏi hồn phách: “Là người nào giết ông?”

Trong ánh mắt của hồn phách ngập tràn phẫn nộ, ánh mắt của hắn nhìn quét qua tất cả mọi người, sau đó chỉ vào hướng của Lưu trưởng lão.

Sắc mặt của Lưu trưởng lão thay đổi, giơ tay đánh vào phía hồn phách, lại bị người của Giang Khúc đè lại, Giang Khúc cười lạnh, nói: “Lưu trưởng lão, hóa ra người trộm Thất Bảo Đăng là ông, nói mau, ông giấu Thất Bảo Đăng ở chỗ nào?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.