Tử Thanh gật đầu: “Pháp bảo cấm ky đó có một tác dụng rất kỳ diệu, nó có thể giúp trạng thái của tôi khôi phục khi đến thời cơ. Bây giờ, tu vi của tôi
đã ngang với lúc bị ám sát rồi”.
Ngô Bình nhớ lúc trước Tử Thanh bị một nam tu hãm hại, anh tò mò hỏi: “Năm đó, ai là người hại cô vậy? Gô còn nhớ tên của gã đó không?”
Tử Thành bình thản nói: “Hắn tên là Phục Thiên!” Ngô Bình ngây ra lặp lại cái tên: “Diệp Phục Thiên!” Tử Thanh nhìn anh: “Hắn là Thánh Vương, chắc anh cũng biết hắn”.
Ngô Bình thở dài: “Đương nhiên tôi biết rồi, trước Diệp Phục Thiên đã bước vào bán bộ Thánh Hoàng từ lâu”.
Tử Thanh nghe đối phương đã bước nửa chân vào Thánh Hoàng lại cười lại, đứng dậy: “Nếu gã không cướp mất bảo vật của tôi, thì gã hoàn toàn không có tư cách bước một nửa chân vào Thánh Hoàng!”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Thứ gì thế?”
Tử Thanh: “Một bảo vật quý hiếm, nó tên là Hoàng Cực Lệnh. Người giữ được lệnh này sẽ có cơ hội bước lên đỉnh Thánh Hoàng”.
Ngô Bình thắc mắc: “Diệp Phục Thiên cầm Hoàng Cực Lệnh, nhưng đâu có lên được đỉnh Thánh Hoàng đâu”.
Tử Thanh bình tĩnh nói: “Hắn cầm Hoàng Cực Lệnh giả đấy, cái Hoàng Cực Lệnh thật đã bị tôi dấu rồi. Nếu là Hoàng Cực Lệnh thật, anh ta đã có cơ hội đạt đến Thánh Hoàng rồi”.
Cô ấy nói dứt lời, lại hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Lúc ấy, tôi mới là người thăng cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658473/chuong-6619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.