Chương trước
Chương sau
Cậu đang định nghỉ một chút nên cũng tán gẫu với Phương Lập.

“Lão Phương, tôi nhớ ông từng nói chúa tể tương đương với tu sĩ hỗn độn. Vậy Nhân Vương kia có phải cũng tương tự Đạo Cảnh hậu kỳ không?”

Phương Lập: “So sánh như thế thì không đúng lắm. Thực lực Nhân Vương thì mạnh hơn tu sĩ Đạo Cảnh hậu kỳ nhưng yếu hơn tu sĩ hỗn độn một chút. Tôi cảm thấy thật chất thực lực Nhân Vương tương đương với bán bộ hỗn độn”.

Ngô Bình gật đầu: “Dù là bán bộ hỗn độn thì cũng đã rất lợi hại!"

Phương Lập nhắc tới con đường chúa tể: “Chủ nhân, tuy Nhân Vương rất mạnh nhưng cũng chẳng là gì. Con đường chúa tể sắp mở, chủ nhân nên thử một lần!”

Ngô Bình nhìn Phương Lập: “Còn bao lâu nữa?”

Phương Lập: “Tôi vừa tìm hiểu một chút, còn hơn một năm nữa là con đường chúa tể sẽ mở ra” 

“Còn hơn một năm à, vậy còn sớm chán, tạm thời kiếm tiền trước đãt”. Đã sử dụng Thánh Môn, nếu hắn không kiếm chút tài nguyên thì đúng là có lỗi với bản thân.

Phương Lập gậ Chủ nhân, tôi cảm thấy nên xây dựng thế lực ở tiên giới và Thánh Cổ để khi cần thì không phải tự mình đi làm!”

“Phải, ông nói đúng. Lão Phương, hay vầy đi, sau này mọi việc làm ăn ở Thánh Cổ đều giao hết cho ông quản lý"

Phương Lập cười nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ không khiến chủ nhân thất vọng!”

Ngô Bình suy nghĩ một chút: “Còn về bên tiên giới thì sau này tính tiếp!”

Khi trời đã tối, bùa ngọc do Mộng Huyền Cơ đưa sáng lên, truyền ra giọng nói của ông ta: “Cậu đang ở đâu vậy? Nhân Vương đã quay về, muốn tổ chức tiệc chào mừng cậu!”

Ngô Bình nói ngay: “Nhờ ông nhắn Nhân Vương giúp tôi là ngày mai tôi sẽ tới gặp!”

Mộng Huyền Cơ gửi lời mời cũng chỉ là vì lễ tiết, nghe Ngô Bình bảo mai tới thì tiện thể nói: “Được, tôi phái người sang, sắp xếp chỗ ở cho cậu nhé!”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, chúng tôi đã có chỗ ở, không làm phiền mọi người!” 

 Nói vài câu rồi Ngô Bình cất bùa ngọc, cậu hỏi Thanh Ngưu: “Anh Ngưu, nếu anh có việc gấp thì cứ đi Trước!”

Thanh Ngưu đáp: “Cậu tới Thánh Cổ Đại Lục, tôi không thể không làm chủ nhà tiếp khách rồi. Tôi sẽ ở cùng cậu thêm một thời gian rồi mời cậu cùng tôi về quê hương”.

*Ừ, vậy cũng được!”

Ba người uống chút rượu rồi Ngô Bình tiếp tục luyện đan.


“Cậu Ngô, Nhân Vương đang chờ cậu!”, Mộng San cười nói, có thể nhìn ra là tâm trạng rất vui vẻ. 

Ngô Bình: “Giờ tôi nên gọi là chị San nhỉ. Chị San, tôi không có thứ gì tốt nên có mang vài viên đan dược coi như quà gặp mặt!”

Nghe cậu gọi mình chị San, Mộng San đã thay đổi vẻ ngoài mỉm cười: “Đan dược cậu đưa chắc chắn phi phàm, đi thôi, chúng ta đi gặp Nhân Vương!”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.