Chương trước
Chương sau
Ngô Bình đến phòng khách thì quả nhiên đã nhìn thấy Lý Nhu Phi. Lý Nhu Phi mặc một bộ đồ trắng, sắc mặt tiều tụy, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng thương.

“Cô Lý, cô...”, Ngô Bình bất ngờ, cậu biết chắc chắn cô ta đã gặp phải chuyện gì đó.

Lý Nhu Phi cung kính hành lễ: “Cậu Ngô, số tiền nợ cậu trước đây mãi vẫn chưa trả được, Nhu Phi cảm thấy rất hổ thẹn”.

Ngô Bình vội nói “Không sao, nếu tôi không tin cô Lý thì lúc đầu đã không đưa đan dược cho cô rồi”.

Cậu bảo Lý Nhu Phi ngồi xuống, cô ta lấy ta một túi tiền, đặt lên bàn rồi nói: “Cậu Ngô, số tiền còn lại đều ở đây, thật sự xin lỗi vì đã để lâu vậy mới trả”.

Ngô Bình không kiềm được, hỏi: “Cô Lý, cô ăn mặc như thế này, phải chăng gia đình đã có chuyện gì?”

Lý Nhu Phi nghe cậu hỏi thì không kiềm được mà rơi lệ, sau đó hạ giọng nói: “Bố tôi bị kẻ thù hại chết, Tượng Sơn đã rơi vào tay kẻ xấu”. 

Tượng Sơn là địa phận của Lý Đạo Sư, sao có thể bị người khác cướp mất?”

Ngô Bình bất ngò

Lý Nhu Phi: “Người đó tự xưng là công tử Linh Hư, mấy tháng trước đã chiếm Tượng Sơn. Bố tôi bị anh ta đánh trọng thương, ông đã đưa tôi và mẹ trốn khỏi đó, ẩn nấp bên ngoài một thời gian dài. Cách đây không lâu bố tôi không qua khỏi, mẹ tôi cũng đi theo ông, chỉ còn lại mình tôi cô đơn lẻ loi trên cõi đời này”.

Ngô Bình nheo mắt: “Lại là công tử Linh Hư”. Lý Nhu Phi ngẩng đầu lên: “Cậu biết tên đó sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh ta là người tạo ra Lăng Hư tiên giới, đầu thai ở hạ giới, tên là Công tử Linh Hư, không lâu trước đây tôi từng có xích mích với anh ta”.

Sau đó cậu hỏi: “Mặc dù Tượng Sơn không tồi nhưng công tử Linh Hư đến từ tiên giới, có thứ gì mà chưa từng thấy, không đến mức đi cướp Tượng Sơn, liệu có ẩn tình gì bên trong không?”

Lý Nhu Phi căm hận nói: “Tượng Sơn có một vật chí bảo, được bố tôi nuôi dưỡng nhiều năm, sắp sửa trưởng thành. Công tử Linh Hư là nhằm vào thứ đó mà đến”.

“Bảo vật gì?”, Ngô Bình rất tò mò.

Lý Nhu Phi không giấu giếm, nói: “Địa Đàn”.

Ngô Bình nghe nói đến Địa Đàn thì tim đập loạn. Địa Đàn do tỉnh khí đại địa ngưng tụ mà thành, cần được nuôi lớn trong môi trường đặc biệt một tỷ năm mới thành hình, là vật chí bảo cầu cũng không được. Khắp tiên giới từ xưa đến nay có chưa đến năm viên.

“Đấy đúng là món đồ tốt, dùng nó có thể luyện chế Đại Địa Thần Đan, uống đan dược này có thể trở thành con của đất. Nếu kết hợp cùng Thiên Phách thì có thể luyện được Thiên Địa Huyền Đan, trở thành con của trời đất, có được sự chúc phúc và yêu thương của trời đất, cực kỳ may mắn”.

Lý Nhu Phi nghe xong thì ngây người, rõ ràng cô ta cũng không biết địa đàn lại đáng giá đến thế, cô ta nói: “May mà bố tôi đã có chuẩn bị từ sớm, mượn đại trận rời khỏi Tượng Sơn, trước khi đi ông đã kịp thời mang theo địa đàn”.

Lý Nhu Phi nói đến đây thì nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô và công tử Linh Hư từng giao đấu, không biết cậu có thể giết được anh ta không?”

Ngô Bình nhìn cô ta, hỏi: “Ý cô Lý là?”

Lý Nhu Phi nói: “Địa Đàn nằm trong tay tôi, nếu cậu có thể giết được công tử Linh Hư thì tôi bằng lòng tặng nó cho cậu”.

Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: “Đúng là tôi từng xung đột với công tử Linh Hư, anh ta cũng từng muốn giết tôi. Có điều bây giờ tôi vẫn chưa thể giết được anh †a, muốn giết anh ta cần có thời cơ”.


Ngô Bình vội đỡ cô ta dậy, nói: “Cô Lý xin đừng làm vậy, tôi nhận Địa Đàn, nhưng tôi cũng sẽ không lấy không”.

Cậu lấy ra một viên Bát Môn Kim Thủy đan được cất trong một chiếc bình trong suốt, mùi đan dược thơm nức, dường như trong bình đan dược còn có một người tí hon đang ngồi thiền.

  

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.