Ngô Bình chạy như bỏ trốn khỏi Kiếm Các, dùng truyền tống trận mau chóng quay về giới thế tục.
Quay về biệt thự trên núi, Ngô Bình tiếp tục thích nghỉ với sự thay đổi từ lần tu hành này. Sau khi sở hữu Bí Anh, đồng thời cậu cũng sở hữu năng lực ngọc thai, nhưng cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ loại năng lực này.
Lúc này, cậu ngồi xếp băng trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, trong lúc hít thở, linh khí xung quanh liên tục ngưng tụ đến.
Lúc này, Bí Anh màu vàng mở bừng mắt nhìn về phía xa, hai luồng sáng vàng phát ra đi rất xa, cho dù từng cọng cây ngọn cỏ trong vòng mấy trăm dặm cậu cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
“Chẳng lẽ đây chính là thủ thuật của cấm ky Bí Anh, nhìn được xa sao?”
Ngay lúc này, phía đối diện nói có một bóng người bay đến, ngự kiếm bay, kiếm khí đan xen, gió thổi quần quật, nhẹ nhàng, tư thế bay tựa như sao băng xé trời, khiến người ta kinh sợ.
Nhìn kỹ lại thì là một tu sĩ trẻ tuổi, sừng cao ngất, ánh mắt đầy thần quang, sau lưng còn có một vầng sáng nhiều màu, cảnh tượng tráng lệ, trông như tiên đế giáng trần vậy.
Ánh mắt Ngô Bình đúng lúc nhìn vào người này, tu sĩ trẻ chỉ cảm thấy thần hồn run rẩy, một lưồng sát khí kinh người khóa chặt anh ta.
Giây tiếp theo, trong đầu anh ta vang lên giọng nói lạnh lùng: Khóa chặt mục tiêu, vô song quyết đấu!
Chỉ chớp mắt, tu sĩ này đã cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658271/chuong-6417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.