Mộ Dung Linh Âm chưởng nhẹ, nắp lò đan bật ra, bốn viên đan dược từ bên trong bay ra, mỗi viên đều toát ra chính khí ngút ngàn, cảm giác ấm áp tràn vào tim tất cả mọi người ở hội trường.
Mộ Dung Linh Âm đưa tay thu số đan dược đó vào lòng bàn tay mình, chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ cùng hương thơm ngào ngạt.
Ngô Bình liếc qua rồi cười, nói: “Chúc mừng, là đan dược thượng phẩm”.
Mặc dù cậu đứng bên cạnh chỉ dẫn cả quá trình nhưng phần lớn mọi chuyện là do Mộ Dung Linh Âm thực hiện, bây giờ luyện được đan dược thượng phẩm thì đã là một kết quả rất tốt.
Mộ Dung Linh Âm rất vô cùng khâm phục, cảm thán: “Thầy luyện đan Ngô, kỹ thuật đan đạo của cậu trên cả tôi, thật khiến người khác kính phục”.
Ngô Bình cười, nói: “Cô quá khen rồi, lò đan này chủ yếu vẫn là do cô Mộ Dung luyện, tôi chỉ ở bên cạnh giúp một tay thôi”.
Mộ Dung Linh Âm cười, không nói thêm nữa, chỉ nói: “Cậu Ngô vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã”.
Ngô Bình gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình.
Trương Tỉnh và Điền Mỹ Mỹ liền đưa ngón tay cái lên, họ lại cảm thấy kính phục và ngưỡng mộ Ngô Bình hơn nữa.
Lúc Ngô Bình lên lớp, bên ngoài giảng đường bỗng có tiếng bước chân đều răm rắp truyền vào, một nhóm thị vệ hoàng cung mặc áo giáp bước vào, đứng hai bên. Một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ đi phía sau bước đến, nhìn quanh rồi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658258/chuong-6404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.