Ngô Bình vẫn thản nhiên ngồi đó: “Vậy sao, vậy anh nói xem, tôi là ai”.
Thần Vân Đô lắc đầu: “Cậu là ai không quan trọng.
Quan trọng là sự lựa chọn tiếp theo của cậu, chọn đúng, cậu sẽ một bước lên mây. Chọn sai, kết cục của cậu sẽ rất thê thảm. Không chỉ cậu, mà người nhà, bạn bè cậu đều sẽ thê thảm như vậy”.
Thần Vân Đô đang đe dọa cậu, nhưng Ngô Bình trước giờ không thích bị người khác đe dọa. Cậu đóng kinh đan lại, lạnh nhạt nói: “Hoàng đế Thần Tự năm đó không cần anh, đúng là có khả năng tiên tri. Với sự ngu xuẩn của các hạ, thực sự không xứng làm thành viên của hoàng thất”.
Thời niên thiếu bị vứt bỏ, đây là một cái gai trong lòng Thần Vân Đô, vừa chạm đã đau. Lúc này nghe thấy Ngô Bình nói vậy, anh ta bỗng tức giận, hung hăng nói: “Cậu dám cười nhạo bổn công tử!”
Ngô Bình cười lạnh: “Cười nhạo anh? Tôi chưa giết anh ngay lập tức đã là nhân từ lắm rồi! Dám động đến người nhà của tôi, anh đã chạm đến giới hạn của tôi rồi. Cho dù anh có thân phận gì, có phải là hoàng tử bị vứt bỏ hay không, hôm nay đều phải trả cái giá cả đời khó quên!”
Thần Vân Đô hừ một tiếng: “Bổn công tử vốn còn muốn thu cậu làm thuộc hạ, cho cậu một tiền đồ sáng lạn. Nhưng nếu đã không thức thời vậy thì đi chết đi!”
Nói xong, sau lưng anh ta có một người đàn ông thấp lùn như trái bí đao chạy ra, người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658154/chuong-6300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.