Chương trước
Chương sau
“Chúng tôi đều gọi là “Thần công tử”.

Thần công tử là thiên kiêu của Tiên Giới, thân phận hiển hách, ngay cả trong mắt một vài lão thần tiên chúng tôi, đều cam lòng làm người hầu của anh ta! Người như vậy, chúng tôi có thể bán mạng vì anh ta, là vinh quang của cả đời của chúng tôi, chết không hối hận”.

“Thân phận cụ thể của Thần công tử này, anh có biết rõ không?”. Suy nghĩ một lúc, Ngô Bình hỏi tiếp.

Tên cướp lắc đầu: “Không rõ, chúng tôi chỉ biết anh ta có huyết mạch hoàng gia, là nòng cốt của đại giáo. Tên của anh †a, tôi chỉ từng nghe người ta nhäc đến một lần, là Thần Vân Đô”.

Ngô Bình ghi nhớ cái tên này, tiếp tục thẩm vấn.

“Tại sao Thần công tử muốn nhằm vào tôi? Anh ta có thù với tôi sao?”

Tên cướp lập tức nói: “Tôi cấp bậc thấp, không biết nhiều, nhưng vừa hay lại biết chuyện này. Thần công tử muốn đối phó cậu, đó là một trong vô số mệnh lệnh, không hẳn là chuyện

“Ồ, nói như vậy anh ta không xem tôi ra gì sao?”, Ngô Bình hỏi.

Tên cướp có vẻ kính trọng nói: “Chuyện lớn mà Thần công. tử muốn làm rất nhiều, chuyện của cậu đương nhiên không tính là gì”.

“Nguyên do anh ta muốn đối phó với tôi là gì?”, Ngô Bình hỏi.

Tên cướp cũng nhiều chuyện, bèn nói: “Thần công tử phong lưu phóng khoáng, người theo đuổi rất nhiều, trong đó cũng có không ít cô gái trẻ trung xinh đẹp. Có mấy người Thần công tử nhìn trúng, nên giữ lại bên cạnh. Có một cô gái trong đó tên Vương Nhiễm, trước đây từng theo Thần công tử mấy đêm. Vương Nhiễm kia nói nhà họ Vương cô ấy vốn là đại tộc ở Trung Châu, sau này bị cậu và mấy người khác liên thủ hạ bệ, nên mới cầu xin Thần công tử giúp cô ấy, nên mới xảy ra nhiš chuyện như vậy”.

Ngô Bình cũng cạn lời, cậu không ngờ tất thảy mọi chuyện đều là vì một cô gái của nhà họ Vương. Ban đầu Nghiêm Lãnh Thạch vốn định giết sạch tận gốc, không giữ lại mầm họa, chỉ là Ngô Bình cảm thấy không cần thiết, nên giữ lại không ít người nhà họ Vương.

“Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long thì sao?”, cậu hỏi.

“Hai người này cũng năm trong kế hoạch, bọn họ bị một cao thủ bên cạnh Thần công tử bắt đi, bây giờ đang bị khống chế, muốn ông ta từ từ nhả ra lại mọi thứ đã lấy của nhà họ Vương năm đó, hơn nữa còn phải trả gấp đôi”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc: “Nói như vậy, Thần công tử chỉ là sắp xếp mọi chuyện, sau đó có một người thực hiện?”

“Không sai”. Tên bät cóc nói: “Anh ta tên Luyện Tử Đấu, là cấp trên trực tiếp của tôi, toàn quyền trách nhiệm trong chuyện này. Người như Luyện Tử Đấu, bên cạnh Thần công tử có mấy

Tên bắt cóc cầm điện thoại, bấm một dãy số, cuộc gọi được kết nối, có giọng của phụ nữ vang lên, rất cộc căn: “Lại có chuyện gì?”

Ngô Bình lập tức giả giọng tên bắt cóc, nói: “Xảy ra vài vấn đề, Ngô Đại Hưng không chịu phối hợp, kết quả bị chúng tôi đánh bị thương, vết thương rất nặng, có thể cử người đến chữa trị không?”

Cô gái vừa nghe thì tức giận nói: “Một đám ăn hại! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh chết người, các anh điếc cả rồi sao?”

Ngo Bình: “Bọn họ xuống tay không biết nặng nhẹ, nhất định tôi sẽ dạy dỗ bọn họ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.