Chương trước
Chương sau
Cách thành phố Hồ ba trăm năm mươi cây số có một thành phố nhỏ hơn, tên là thành phố Ký. Người mua nhà ở thành phố Kỳ đều là dân chăn nuôi ở gần đó, mục đích là để. tiện cho con đi học.

Lúc này, trong một căn nhà riêng ở ngoại ô thành phố Ký, ba người đàn ông đang ngồi trò chuyện trong sân, đột nhiên có tiếng gõ cửa, một người đàn ông đứng ở cửa hút thuốc bước tới hỏi: “Ai?”

“Tôi!”, vừa dứt lời, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa bị đạp bay khiến người sau cánh cửa văng ra xa, thổ huyết chết.

Hai người còn lại vô cùng hoảng sợ, lập tức sờ đến thắt lưng. Thế nhưng tay vào đặt vào phía sau thì đã có hai tia sáng phóng đến trúng vào giữa trán chúng.

Đó là hai viên đá, đập vỡ đầu hai người đó, hai người này chết.

Người ra tay là Phương Lập, còn Ngô Bình đã vào đến trong phòng, sau khi vài tiếng hét lên, sau đó cánh cửa bị mở ra, Ngô Bình dìu Ngô Đại Hưng đi ra.

Sắc mặt Ngô Đại Hưng khá tốt, nhưng trên da có rất nhiều vết thương, ông ấy cười toe toét: “Tiểu Bình, bố biết con sẽ tới cứu bố. Cái đám này đúng là xui xẻo”.

Ngô Đại Hưng vẫn rất tự tin, ông ấy biết con trai mình có bản lĩnh.

Ngô Bình: “Bố, bố đánh bạc à?”

Ngô Đại Hưng: “Con cũng không phải không biết, bình thường bố cũng chơi nhưng chỉ chơi nhỏ thôi. Nhưng lần này không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì mà dần dần bố cược ngày càng lớn. Bố không đem theo nhiều tiền, chúng bèn cho bố mượn. Cứ thế, bố nợ chùn mấy triệu. Bố thấy mấy triệu đã nhiều lảm rồi nên sau đó không chơi nữa”.

Nói đến đây, ông ấy ra vẻ tức giận nói: “Ai ngờ lãi suất chúng đưa ra cao như vậy, cứ một tiếng lại tăng gấp đôi. Tôi vay cả mấy triệu, nhưng chúng lại bắt bố trả cả trăm triệu. Dĩ

nhiên là bố không chịu, chúng bät cóc bố luôn”.

Ngô Bình: “Con biết rồi, con bảo Phương Lập đưa bố về”.

Cậu ra hiệu cho Phương Lập rời đi, Phương Lập đến trước mặt: “Ông cụ, tôi là người bên cạnh chủ nhân, tôi tên là Phương Lập, sau này ông có việc gì có thể sai bảo tôi”.

Ngô Đại Hưng nói: “Được, tôi gọi ông là ông Phương nhé”. Phương Lập dẫn Ngô Đại Hưng về Trung Châu trước.

Ngô Bình quay lại vào trong căn nhà, đánh ngã mấy người bên trong, nhưng đều chưa chết, cậu còn muốn hỏi mấy câu.

Một người trong đó vẻ mặt khá hung dữ, mặc dù đeo mặt nạ nhưng Ngô Bình vẫn nhận ra hẳn là tên bắt cóc xuất hiện trong video.

“Ông chủ của các anh là ai?”, Ngô Bình hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Tên bắt cóc nhìn Ngô Bình, cười nhạo: “Chúng tôi biết cậu rất mạnh nhưng không có tác dụng, bên bọn tôi cũng có người mạnh vậy”.

Ngô Bình: “Vậy thì nói tôi nghe thử xem nhân vật lợi hại bên các anh đi”.

Tên bắt cóc hừ một tiếng, tỏ vẻ mạnh miệng.

Ngô Bình giơ tay bóp chân hẳn lập tức nghe được tiếng “rảc”, đầu gối hản bị gãy, đau đớn khiến tên bät cóc kêu thảm thiết.


“Tôi nói này, cậu cho tôi chết sảng khoái đi”, hẳn nghiến răng nói.

Ngô Bình: “Anh tốt nhất nên nói thật, vì cho dù anh không nói, tôi cũng có thể lục tìm ký ức của anh”.

Cuối cùng tên bắt cóc cũng tuyệt vọng, hẳn biết người trước mặt không phải là người bình thường, mà là một người tu tiên, sao con người có thể đánh nhau với tiên được? Tại sao chủ nhân đứng sau hắn vẫn chưa xuất hiện?

Dưới áp lực tinh thần cực lớn và sự đau đớn, cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn nói ra tất cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.