Đi đến văn phòng của Mộng San, Mộng San bảo cậu đóng cửa lại rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Bà ta tự tay pha cho Ngô Bình một tách trà, nói: “Lần này cấm địa thượng cổ rất không may, bên trong làm thức tỉnh một tia suy nghĩ nên các cậu phải ra ngoài trước”. Ngô Bình: “Không sao, sau này vẫn có thể quay lại”.
Mộng San cười khổ: “Trong mấy trăm năm, e là không ai dám vào cấm địa thượng cổ nữa, trừ khi chắc chắn sự đáng sợ đó lại ngủ đông”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Viện phó, thứ ngủ đông trong cấm địa thượng cổ rốt cuộc là gì thế?”
Mộng San: “Rất khó giải thích, nói một cách đơn giản thì chúng xuất hiện sớm hơn các thần linh. Ở thời kỳ viễn cổ, các thần linh cũng chỉ là con mồi của chúng. Loại sinh vật này có sức mạnh khó lường, là tai họa chung của tất cả các chủng tộc, nó được gọi là “Sự đáng. sợ”"
Ngô Bình nhíu mày: “Sự tồn tại mà săn bắt thần linh sao?”
Mộng San: “Anh biết thôi là được, đừng nghĩ nhiều đến nó, vì nó cách chúng ta rất xa. Cho dù những sự đáng sợ này lại xuất hiện trên thế giới, cũng sẽ có thế lực mạnh mẽ đối phó với chúng”.
Ngô Bình gật đầu: “Viện phó tìm tôi đến có gì dặn dò à?”
Mộng San nhìn cậu: “Sau khi vào cấm địa thượng cổ, cậu có cảm giác gì đặc biệt không?”
Ngô Bình chớp mắt: “Ý viện phó nói là Thánh Xúc à?” Phương Lập đã nói với cậu rất nhiều về Thánh Xúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658146/chuong-6292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.