Chương trước
Chương sau
Đi đến văn phòng của Mộng San, Mộng San bảo cậu đóng cửa lại rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Bà ta tự tay pha cho Ngô Bình một tách trà, nói: “Lần này cấm địa thượng cổ rất không may, bên trong làm thức tỉnh một tia suy nghĩ nên các cậu phải ra ngoài trước”. Ngô Bình: “Không sao, sau này vẫn có thể quay lại”.

Mộng San cười khổ: “Trong mấy trăm năm, e là không ai dám vào cấm địa thượng cổ nữa, trừ khi chắc chắn sự đáng sợ đó lại ngủ đông”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Viện phó, thứ ngủ đông trong cấm địa thượng cổ rốt cuộc là gì thế?”

Mộng San: “Rất khó giải thích, nói một cách đơn giản thì chúng xuất hiện sớm hơn các thần linh. Ở thời kỳ viễn cổ, các thần linh cũng chỉ là con mồi của chúng. Loại sinh vật này có sức mạnh khó lường, là tai họa chung của tất cả các chủng tộc, nó được gọi là “Sự đáng. sợ”"

Ngô Bình nhíu mày: “Sự tồn tại mà săn bắt thần linh sao?”

Mộng San: “Anh biết thôi là được, đừng nghĩ nhiều đến nó, vì nó cách chúng ta rất xa. Cho dù những sự đáng sợ này lại xuất hiện trên thế giới, cũng sẽ có thế lực mạnh mẽ đối phó với chúng”.

Ngô Bình gật đầu: “Viện phó tìm tôi đến có gì dặn dò à?”

Mộng San nhìn cậu: “Sau khi vào cấm địa thượng cổ, cậu có cảm giác gì đặc biệt không?”

Ngô Bình chớp mắt: “Ý viện phó nói là Thánh Xúc à?” Phương Lập đã nói với cậu rất nhiều về Thánh Xúc,

Lâm Lãnh Thiền thì nhắc đến nhiều hơn, thế nên cậu biết về Thánh Xúc.

Mộng San cười nói: “Nếu cậu đã biết đến Thánh Xúc, muốn có thu hoạch đúng không?”

Ngô Bình nghĩ cảm thấy tốt nhất không nên kể hết mọi chuyện, nếu không sẽ hù dọa người trước mặt, dù sao lúc đó ngay cả Phương Lập cũng sợ.

Cậu nói: “Mở ba đạo mạch, trong đó có một đạo. mạch là huyền cấp, hai đạo mạch còn lại là tử cấp”.

Mộng San hít sâu một hơi: “Cậu thế mà lại mở được đạo mạch huyền cấp”.

Cũng khó trách sao bà ta lại ngạc nhiên thế, từ xưa đến nay rất ít người có thể mở được huyền mạch, huống chỉ Ngô Bình còn khai mở được hai tử mạch. Điều này chứng tỏ cậu là thiên tài tu hành, bà ta không nhìn lầm người.

Ngô Bình thở dài: “Viện phó, có phải ít quá không?”

Mộng San ho khụ một tiếng nói: “Một huyền mạch cũng đã là khá lắm rồi, hơn nữa cậu có đến ba đạo. mạch”.

Sau khi bình tĩnh lại, bà ta nói: “Tôi có một bộ ghi chép Cơ Trúc, cậu cầm về nghiên cứu, tranh thủ đạt đến Cơ Trúc để nhanh chóng vào Thánh Môn”.

Cả hai đã thống nhất, Ngô Bình phải nhanh chóng hoàn thành Cơ Trúc, sau đó đi vào Thánh Cổ Đại Lục. thông qua Thánh Môn, hai bên đều có lợi cho nhau.

Ngô Bình đã là Cơ Trúc từ lâu, nhưng cậu không nói, mà hai tay nhận lấy ghi chép nói: “Cảm ơn viện phớ”.

Mộng San cười nói: “Tôi thấy mấy người bạn của cậu còn đang đợi đấy, về đi, có vấn đề gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào”.

Thế là Ngô Bình xin phép đi trước, cất kỹ quyển ghi chép vào rồi đến chỗ Trương Tỉnh ở. Lăng Bộ Phi, Điền Mỹ Mỹ, Phương Lập, Thanh Chi, Mạc Khinh Ngữ đều đang đợi cậu ở đây.


Mạc Khinh Ngữ: “Không thể nói thế được, nếu không nhờ cậu cứu giúp thì tôi đã chết trong đó từ lâu rồi, còn nói gì đến thu hoạch”.

Trương Tỉnh cười nói: “Đúng thế, không nhờ sư huynh thì tôi đã bị chúng giày vò đến chết rồi”.

Lăng Bộ Phi cười nói: “Có thể đi cùng anh Ngô là ký ức đẹp nhất trong đời tôi. Chuyến đi này xem như tôi được mở mang tầm mắt, nhìn thấy được thiên kiêu thật sự”.

Ngô Bình cười nói: “Trước đây tôi đã hứa với mọi người là sẽ luyện chế một ít đan dược. Trong tay tôi có rất nhiều đan dược, hai ngày tới tôi sẽ nghiên cứu xem có thể luyện chế được loại đan dược nào thích hợp”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.