'Thấy Ngô Bình nhìn viên đá, Mạc Khinh Ngữ h: “Cậu Ngô, viên đá này có vấn đề sao?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng, nhặt một hòn đá ở bên cạnh lên rồi bỏ thêm hai vị dược liệu vào đó, sau đó cậu ném hòn đá đi, vỗ tay cười nói: “Vậy mới đúng”.
Khi đơn thuốc trên mặt đá được sửa lại, tảng đá rung chuyển, sau đó một cây cầu vàng từ trên núi bay xuống, xuất hiện dưới chân Ngô Bình.
Mắt Phương Lập sáng lên: “Phi Kiều đón khách. Đây là đường đón khách long trọng nhất ở Thánh Cổ Đại Lục”.
Ngô Bình bước lên cây cầu vàng, những người khác cũng đi theo, Kim Kiều bay về, thoáng chốc đã tới trên núi, sau đó dừng lại trước một sân vườn rộng. Cánh cổng rất đơn giản, không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Cánh cửa vang lên tiếng cót két, mở ra thì lộ ra sân vườn bên trong. Sân rất rộng, bên trong có mái đình nghỉ mát, lúc này có hai bức tượng người ngồi trong đình, họ đang ngồi đối diện chơi cờ, một người chống cằm suy †ư, một người vuốt râu mỉm cười.
Ngô Bình bước vào trong sân, đến trước mái đình chấp tay lại nói: “Chào hai vị tiền bối”.
Đồng tử của bức tượng vuốt râu mỉm cười đó bỗng chuyển động.
Ngô Bình nhận ra ánh mắt của ông ta vẫn đang dán chặt vào bàn cờ, thế là cậu lại nhìn bàn cờ, chỉ thấy đây là ván cờ tàn cuộc. Người vuốt râu mỉm cười chơi giỏi hơn, đã đánh cho đối phương không còn sức đánh trả. Lúc này trong tay ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658133/chuong-6279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.