Ngô Bình chỉ vào cửa thung lũng hỏi: “Cậu từng thấy nó chưa?”
Trương Tỉnh lắc đầu: “Lúc đó tôi xông vào một ruộng thuốc, hái chút thuốc, tôi còn đi chỗ khác nhưng cảm giác bên trong rất nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Ngày xưa thung lũng này từng có chủ, giờ có lẽ là chủ nhân này không ở”.
Ngô Bình đi đầu, những người còn lại theo sau, họ chậm rãi đi hết đường nhỏ, tới cửa vào thung lũng. Ở lối vào có hai miếng gỗ xưa cũ được ghép lại thành cổng,bao quanh là một mảnh tường gạch cũ nát, hai bên bờ tường đã sụp, có thể thấy được cảnh bên trong, nơi đó là vườn thuốc hoang dại, dược liệu bên trong không quá nhiều.
Ngô Bình: “Chỗ này cậu tới chưa?”
Trương Tỉnh sáng mắt: “Đúng vậy! Là chỗ này! Sư huynh, có phải rất nhiều dược liệu không?”
Ngô Bình không trả lời, đi tới trước cánh cổng cũ, gõ hai cái, hành động kia khiến mọi người khó hiểu.
Thanh Chỉ: “Cậu Ngô, nơi này không có ai, cần gì gõ cửa?”
Ngô Bình: “Dù chủ nhân nơi này không ở nhưng đây dù gì cũng là địa bàn của người ta, chúng ta là khách, phải có phép lịch sự tối thiểu!”
Cậu vừa dứt lời, cổng tự động mở ra, mấy người Thanh Chỉ phát hiện cảnh tượng bên trong khác hẳn những gì họ vừa thấy. Trước mắt là đường mòn uốn lượn, thông qua một núi, ngọn núi cách nơi này hơn mười dặm, bên trên có vài căn nhà.
“Là một động thiên!”, Càn Tiêu Trần bất ngờ, nhấc chân định vào nhưng anh ta có kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658132/chuong-6278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.