Chương trước
Chương sau
Điền Mỹ Mỹ hứ một tiếng: “Ai thèm các anh, Ngô sư huynh của tôi rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả các anh”.

Câu nói đó có chút trẻ con nhưng lại có thể thấy được niềm tin của cô ta với Ngô Bình.

Vị Dương đạo hữu đó lắc đầu: “Đáng tiếc, người đẹp. như cô đã sắp phải chết thảm”.

Một nam tu gầy, thấp, mắt tam giác, mày sụp, răng lổm chổm đứng sau lưng anh ta, cười và nói với Điền Mỹ Mỹ: “Em gái, đi với các anh đi, nhất định các anh sẽ bảo. vệ em”.

Ngô Bình không muốn xảy ra xung đột không cần thiết với những người này, nhưng mấy người này lại không ngừng hạ thấp và chế giễu cậu, ánh mắt cậu càng lúc càng lạnh lùng.

Cách đó không xa, nhóm người của tên đầu nhọn đang đứng vòng tay chờ xem náo nhiệt, anh ta nói với mấy người đó với bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác: “Tôi biết người đó, anh ta tên Dương Hùng, thế tử của hoàng kim thế gia ạng hai, sao học viện hoàng gia chúng ta có thể chọc đến được? Các cậu chờ xem đi, tên nhóc không biết trời cao đất dày này sẽ tiêu đời ngay thôi”.

Điền Mỹ Mỹ nghe anh ta nói kiểu khinh thường thì càng thêm tức giận, nói: “Khốn nạn, đi bảo vệ mẹ mày. đi”.

Ánh mắt tên mắt tam giác lạnh hẳn đi, anh ta sải bước tiến về phía Điền Mỹ Mỹ rồi đưa tay ra định bắt lấy cô ta.

Lúc tên mắt tam giác sắp sửa tóm được Điền Mỹ Mỹ thì một lưồng kiếm quang vụt qua, tu sĩ mắt tam giác cảm thấy cánh tay nhẹ tênh, nửa cánh tay của anh ta đã bị chém rơi xuống đất, máu tươi phụt ra.

Anh ta đau đớn thét lên, ôm cánh tay lùi về sau.

Tu sĩ đầu nhọn ngơ ngác, sau đó mắt sáng lên, anh ta hứng thú nói: “Anh ta dám động đến người của Dương Hùng thì chết chắc rồi”.

Quả nhiên Dương Hùng nổi giận đùng đùng, vung tay phải lên, một cánh tay lớn được vô số phù văn màu đen ngưng tụ thành xuất hiện trên không trung, bên ngoài có ba vòng tròn máu bao quanh, trong vòng tròn máu có vô số tiếng khóc ai oán từ những oan hồn khiến người nghe phải rợn tóc gáy.

Khi Ngô Bình nhìn thấy cánh tay khổng lồ sắp sửa đánh về phía mình thì một thanh kiếm màu tím liền xuất hiện trong tay cậu. Thanh kiếm dài trăm trượng, một đầu chỉ thẳng lên trời, trên kiếm có mười hai ngôi sao băng bao quanh, ánh sáng của chúng kết hợp thành trận phá pháp.

Cảnh tượng đó khiến người xem đều phải ngỡ ngàng, tu sĩ đầu nhọn lẩm bẩm: “Đấy là gì?”

“Phá”. 

Ngô Bình hét nhẹ một tiếng, thanh kiếm khổng lồ rung chuyển, chém về phía trước. Thanh kiếm này có khả năng phá pháp, dường như trên kiếm có vô số sấm chớp không ngừng đánh với những chòm sao lấp lánh giữa hư không.

“Rắc rắc”.

Cánh tay bằng phù văn màu đen vỡ vụn, tu sĩ họ Dương rên rỉ khó chịu, lùi nhanh lề sau, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: “Bây giờ hay nói cho tôi biết, ai mới là phế vật?”

Tu sĩ họ Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng sức mạnh của Ngô Bình khiến anh ta không dám cãi lại, chỉ dành liên tục lùi về sau, sau đó nghiến răng nói: “Anh bạn, lúc này là do chúng tôi không phải, mong anh rộng lượng, đừng so đo với chúng tôi”.

Ngô Bình nhìn thật kỹ, đó là một quả dưa vàng to bằng nắm tay, trông rất đẹp, trên mặt quả dưa vàng có phù văn kỳ lạ, có vẻ rất lâu đời.

Cậu đưa tay ra lấy, quả dưa vàng bay vào tay cậu, cậu nhìn qua rồi bình thản nói: “Cút đi”.

Dương Hùng như trút được gánh nặng, bỏ chạy thật nhanh, những người bên cạnh anh ta cũng bỏ đi hết, chỉ sợ Ngô Bình sẽ ra tay với họ.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.