Chương trước
Chương sau
Cậu bình tĩnh hỏi Mạc Hàn: "Vết thương không sao chứ?"

Mạc Hàn ho khan vài tiếng nhàn nhạt đáp: "Tôi không sao, cảm ơn đã ra tay giúp đỡ'.

Người này nói xong bèn đi về phía xa, có vẻ cũng không muốn ở chung với đám Ngô Bình.

Lăng Bộ Phi nói: "Cô Mạc đang bị thương, hay là đi chung với chúng tôi đi”.

Bước chân Mạc Hàn khựng lại, nhàn nhạt đáp: "Không cần", cô ta nói xong bèn đi về phía trước rồi nhanh chóng biến mất trong tâm mắt của mọi người.

Lăng Bộ Phi lắc đầu: "Y như trong lời đồn vậy, tính cách của cô ta kỳ lạ ghê".

Điền Mỹ Mỹ hừ một tiếng: "Có gì hơn người chứ. Nếu không phải sư huynh ra tay thì cô ta đã bị đánh chết từ lâu rồi"

Ngô Bình không nói gì, nhặt đồ vật trên xác chết rồi tiếp tục lên đường. 

Sau khi đi được một đoạn, họ đã đi ra khỏi lùm cỏ ít dấu chân người và tiến vào một vùng thảo nguyên. Mà cách đó không xa là một khu rừng rậm viễn cổ.

Giờ phút này, đằng trước khu rừng tụ tập hơn trăm người. Bọn họ túm năm tụm ba như đang bàn bạc cái gì đó. Trong đó cũng có nam tu đầu nhọn, năm người khác đều đi theo bên cạnh gã.

Điền Mỹ Mỹ nhìn thấy họ thì vẫy tay chào hỏi, nữ sinh kia cũng vẫy tay với cô ta ý bảo họ đến. Nhưng Điền Mỹ Mỹ lại lắc đầu, bảo đối phương gia nhập vào đội ngũ của mình. Chỉ là, cô gái kia lại lắc đầu từ chối, xem ra đối phương cũng không có thay đổi quyết định.

Điền Mỹ Mỹ thở dài, lẩm bẩm: "Một đám ngốc, chẳng biết nhìn gì cải"

Bấy giờ, Lăng Bộ Phi cũng nói: "Anh Ngô, bọn họ đều †ổ đội theo lệ thường. Bởi vì cấm địa thượng cổ đầy rẫy nguy hiểm, mọi người mà tổ đội thì có thể làm giảm xác. suất tử vong xuống".

Ngô Bình cũng không cho là đúng, cậu biết nếu người đi vào đây có thực lực yếu thì sẽ trở thành đá kê chân cho người khác.

Vì vậy, cậu bèn nói: "Cô mặc kệ tôi, cứ gia nhập họ đi".

Lăng Bộ Phi cười nói: "Có anh Ngô thì tôi không cần phải tham gia vào bất cứ đội ngũ nào". 

Điền Mỹ Mỹ dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, sư huynh lợi hại nhất. Có sư huynh ở đây thì chúng ta không cần tham gia chung với họ".

Một kiếm ban nãy của Ngô Bình khiến trong lòng hai cô run rẩy, dâng lên một sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Thậm chí, hai cô còn cảm thấy mọi người có mặt ở đây. cộng lại chắc cũng chẳng phải đối thủ của Ngô Bình!

Lúc này, một người đàn ông có dáng người cao to bước tới. Anh ta có khuôn mặt anh tuấn, mặt mày cười tươi nói: "Cô Lăng có muốn gia nhập vào đội của chúng tôi không?"

Sau lưng có bảy người đi theo, đó chắc hẳn là đội ngũ theo như lời anh ta.

Lăng Bộ Phi vô thức lùi lại theo bản năng, vô cùng khách sáo từ chối: "Anh Dương, tôi và bạn của tôi thích hành động một mình, lần sau lại hợp tác nhé".


Ngô Bình không nói gì, lạnh lùng nhìn đám người kia. Cậu biết giờ có nói cái gì cũng sẽ bị đối phương chế giễu ác liệt hơn, đã thế thì cứ dùng thực lực vả mặt họ.

Điền Mỹ Mỹ tức giận đến mức đau sốc hông, cả giận: "Các người cười cái gì?"

Anh Dương kia nhìn về phía Điền Mỹ Mỹ, vẻ xinh đẹp dễ thương của cô ta lại khiến anh ta rung động: "Cô bé, em có thể tham gia vào đội ngũ của chúng ta này. Mọi người trong tổ chúng tôi đều là thiên tài của những tông giáo lớn nên sẽ bảo vệ em. Trái lại, nếu em đi theo tên rác rưởi đến từ tiểu viện kia thì e rằng không sống nổi một ngày mất!"

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.