Thấy Ngô Bình đồng ý yêu cầu của mình, mắt Phương Lập sáng lên, nói: “Chờ đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp được người có thể hợp tác với mình, thật may quá”.
Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông muốn tôi giúp thế nào?”
Phương Lập có vẻ đã suy nghĩ đến vấn đề này rất lâu, lập tức nói: “Có ba bước, bước, đầu tiên là dùng thuốc để kéo dài tuổi thọ của tôi, nếu không tôi sẽ yếu rồi chết trong vài năm nữa; bước thứ hai là dần loại bỏ sát khí trong vết thương trên đầu tôi, nó đang ăn mòn mạng sống của tôi; bước thứ ba là luyện chế một bộ đan dược giúp cơ thể tôi tái sinh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, dường như ba điều này cũng không tính là quá khó với cậu, bản thân cậu là thầy luyện đan, cậu cũng từng nhìn thấy vết thương đó, sức lực mà thanh dao để lại cũng không phải không thể lay chuyển.
“Tôi có thể đồng ý với điều kiện của ông, nói xem ông có thể giúp tôi thế nào, dù sao cũng là tương trợ”, Ngô Bình cũng không khách sáo với ông ta.
Phương Lập bỗng trở nên có tinh thần, đôi mắt sáng rực, nói: “Tôi có thể thấy cậu có tư chất rất tốt, hơn nữa có tương lai tươi sáng. Đừng nghỉ ngờ mắt nhìn của tôi, thứ tôi giỏi nhất ở đời này chính là khả năng nhìn người, khí vận của cậu không hề thua kém gì thiên kiêu mạnh nhất của Đại lục Thánh Cổ”.
Sở dĩ ông ta được Kỳ Tướng coi là người toàn trí toàn năng là vì ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658039/chuong-6185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.