Chương trước
Chương sau
Lam Chính Đường vừa mừng vừa sợ, vội hỏi: "Cậu Ngô, Tham Bí Đan và Hóa Anh Đan kia là đan được cấp mấy?"

Ngô Bình: "Nếu là tôi luyện thì ít nhất có thể đạt tới cấp sáu và cấp bảy thượng phẩm".

Lam Chỉ Ngư hết sức bội phục nói: "Không ngờ lại là đan dược cấp bảy, Ngô Bình, tôi đúng là đã xem nhẹ cậu!"

Ngô Bình: "Tìm một chỗ yên lặng đi, tôi muốn luyện đan!.

Lam Chính Đường lập tức nhường sân luyện công của mình ra cho Ngô Bình luyện đan. Sau đó, tất cả mọi người đều đi ra ngoài chỉ còn mỗi Lam Chỉ Ngư ở lại giúp đỡ.

Ngô Bình đang đun nóng lò thì Lam Chỉ Ngư hỏi: "Sắp tới có tính toán gì chưa?"

Ngô Bình đáp: "Tôi đang nghĩ có nên gia nhập vào. học viện Hoàng Gia không".

Bây giờ cậu đã là trưởng lão Kiếm Các, thực ra không cần phải gia nhập vào học viện Hoàng Gia nữa, dù sao thứ bọn họ có thể cung cấp cũng có hạn, từ tài nguyên đến địa thì cả hai đều không phải cùng một cấp. bậc.

Lam Chỉ Ngư lại nói: "Cậu nhất định phải gia nhập!" 

 Ngô Bình hỏi: "Hử, tại sao?"

Lam Chỉ Ngư: "Có một số tài nguyên chỉ có thế tục mới cung cấp được. Chẳng hạn như học sinh xuất sắc của học viện Hoàng Gia thì sẽ có cơ hội tiến vào cấm địa thượng cổ rèn luyện. Mà trong số những người tiến vào đó có không ít là các đệ tử tinh anh của các giáo phái lớn, thậm chí là đệ tử trung tâm".

Ngô Bình ngạc nhiên: "Đệ tử trung tâm và cả đệ tử tỉnh anh luôn sao?”

Lam Chỉ Ngư: "Có điều, bình thường thì những người đó sẽ không xuất hiện trong học viện. Chỉ khi cấm địa thượng cổ mở ra, họ mới xuất hiện thôi".

Ngô Bình không khỏi ngừng động tác trong tay hỏi: "Chị Chỉ Ngư, cấm địa thượng cổ là nơi nào?"

Lam Chỉ Ngư: "Nghe nói ban đầu loài người cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, thường xuyên là con mồi của yêu ma và dã thú. Nhưng bỗng dưng có một ngày, có bảy bóng sinh linh chí cao xuất hiện trên không, đất trời biến sắc, trên đời lập tức xuất hiện rất nhiều cấm địa. Sinh linh bên trong cấm địa rất dễ xảy ra biến dị, do đó trở nên mạnh mẽ. Loài người là dựa vào việc không ngừng tiến hóa bên trong cấm địa mới trở nên mạnh mẽ và thành lập lên đủ loại môn phái tu hành, cuối cùng trở thành kẻ đứng đầu muôn loài".

"Sau đó, những cấm địa khủng bố ấy dần biến mất, chỉ còn lại ba cái vẫn trường tồn với thế gian. Vì thế, những đại năng chí tôn của loài người đã dùng pháp lực vô thượng phong ấn ba chỗ đó lại, hình thành cấm địa thượng cổ như giờ".

Trong lòng Ngô Bình chấn động không thôi, một nơi phi phàm như vậy thế mà lại ở bên trong thế tục!

"Tại sao một nơi như vậy mà các thế lực ở Tiên Giới không nắm trong tay?", cậu đưa ra nghỉ vấn trong lòng.

"Nghe nói bên trong cấm địa có ý chí của đại năng loài người, không cho phép bất cứ thế lực nào chiếm làm của riêng. Muốn tiến vào cấm địa thượng cổ thì chỉ có thể dựa vào ba cái truyền tống trận trong thế tục. Truyền Tống Trận mà học viện Hoàng Gia đang nắm giữ chính là một trong số đớ', Lam Chỉ Ngư giải thích.


"Cực phẩm", Ngô Bình đáp bèn lần lượt cất 10 viên đan dược vào hai cái chai khác nhau rồi đưa cho Lam Chỉ Ngư: "Số dược liệu còn lại có thể luyện thêm một mẻ nữa, coi như tiền công của tôi đi".

Nghe thấy đan dược đó là cực phẩm, Lam Chỉ Ngư vừa mừng vừa sợ, vội nói: "Không ngờ lại là cực phẩm! Một mẻ dược liệu hoàn toàn không đủ coi như tiền công!"

"Lần này cứ thế đi đã", giờ nhà họ Lam đang cần tiền trả nợ nên cậu cũng không tiện lấy nhiều.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.