Bù nhìn nói: “Sở dĩ tôi còn ở lại chỗ này là vì không muốn thấy thảo dược chủ nhân vất vả trồng bị bỏ hoang không ai trông coi. Cậu là thầy luyện đan, am hiểu dược liệu, bây giờ tôi giao mọi thứ lại cho cậu quản”.
“Trong căn nhà này có vài thứ chủ nhân để lại, có cả sách ông ấy viết, những thứ này đều để lại cho cậu”.
Ngô Bình: “E là tôi không có nhiều sức lực để trông coi nơi này”.
Bù nhìn: “Không cần trông coi, chỉ cần thỉnh thoảng đến kiểm tra là được. Nơi này chỉ là một trong rất nhiều vườn thuốc của chủ nhân, bây giờ có lẽ là cái duy nhất rồi”.
Sau đó anh ta nhìn Ngô Bình nói: “Sống quá nhàm chán, tôi không đợi được nữa”.
Không để Ngô Bình nói gì, Bù nhìn Bình An đi đến chỗ gốc cây, từ từ ngồi xuống. Sau đó một làn khói xanh bay ra từ trên thân bù nhìn, đầu nó từ từ cúi xuống.
Ngô Bình biết Bình An đã không còn thần hồn, bây giờ nó chỉ là một bù nhìn mà thôi, không có linh hồn.
Nhìn bù nhìn, Ngô Bình ngây người, anh ta đã trải qua chuyện gì mà lại vội vã kết thúc cuộc đời như vậy?
Cậu thở dài, sau đó đào một cái hố dưới gốc cây rồi cho Bù nhìn yên nghỉ ở đây.
Chôn cất Bù nhìn Bình An xong, cậu đi vào nhà, bên trong không có gì cả, một cái bàn, vài cái ghế, một giá sách, vài dụng cụ được treo trên tường, một cái cuốc. thuốc, một giỏ đựng thuốc, v.v.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657984/chuong-6130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.