Chương trước
Chương sau
Đông Vương gật đầu: “Cậu đến hỏi tôi là hỏi đúng người rồi”.

Ngô Bình: “Xin vương gia chỉ bảo”.

Đông Vương cho người rót đây rượu cho Ngô Bình trước rồi nói: “Thêm ba năm nữa thì hoàng đế sẽ thoái vị nên sự cạnh tranh giữa các hoàng tử với nhau càng lúc. càng quyết liệt”.

Ngô Bình bất ngờ: “Hoàng đế sắp thoái vị sao? Tại sao? Tôi xem tỉ vi thấy sức khỏe hoàng đế rất tốt, không có vẻ gì già hết”.

Đông Vương lắc đầu: “Không liên quan gì đến sức khỏe cả. Đằng sau Đại Hạ là một thế lực vô cùng lớn, họ không muốn để một người làm hoàng đế quá lâu, mà quy định mỗi nhiệm kỳ của hoàng đế nhiều nhất chỉ được ba mươi lăm năm. Giờ tính ra thì bệ hạ đã nắm quyền ba mươi hai năm rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy dù sức khỏe của hoàng đế bệ hạ rất tốt nhưng ba năm sau cũng bắt buộc phải thoái vị. Những thế lực đó cũng lớn mạnh thật, không ngờ lại có thể khiến hoàng đế thoái vị”.

Đông Vương: “Sau khi hoàng đế thoái vị thì có thể đến tiên giới làm một vương gia nhàn hạ, tiếp tục tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý”.

Ngô Bình: “Ồ, hoàng đế thoái vị còn có thể đến tiên giới à?” 

Đông Vương gật đầu: “Thậm chí có một số hoàng đế còn gia nhập một số tông môn và tiến rất xa trên con đường tu hành nữa”.

Ngô Bình cảm thán: “Nói vậy thì hoàng đế ở trần thế chỉ là con rối của bên trên thôi”.

Đông Vương phất tay: “Đúng là hoàng đế ở trần thế có quyền lực rất lớn, nhưng quyền lực của họ bị giới hạn, chỉ được ba mươi lăm năm. Vì vậy, giữa các hoàng tử đã định chắc sẽ có một cuộc tranh chấp máu lửa diễn ra. Ngô Bình, tôi khuyên cậu đừng nên dính vào”.

Ngô Bình thở dài: “Sớm biết tình hình thế này thì tôi đã tránh xa Lục hoàng tử rồi”.

Đông Vương: “Bây giờ cậu rút ra vẫn còn kịp, cậu không cần phải lo chuyện ở biên giới phía Tây Nam nữa, đến vương phủ ở vài ngày trước đã, ngày mai cậu hãy đến Nhân Hoàng giới”.

Lần trước Ngô Bình lập được công lớn, nhận được huân chương Thần Long, vì vậy cậu có thể được thăng hẳn lên quý tộc và có cơ hội được vào Nhân Hoàng giới.

Ngô Bình: “Vương gia, huân chương Thần Long đó đã đến rồi sao?”

Đông Vương gật đầu, cho người mang lên một cái kệ, bên trên có đặt một tấm huân chương ba màu, to bằng bàn tay, cực kỳ nặng, ông ta cười, nói: “Lâu lắm rồi chưa có người được nhận huân chương Thần Long”. 

Ngô Bình nhận lấy huân chương, hỏi: “Vậy mai tôi sẽ đến Nhân Hoàng giới. Nhưng không biết có dễ ăn nói với phía Lục hoàng tử không?”

Đông Vương nói: “Trong Nhân Hoàng giới có rất nhiều báu vật, người tu hành nào cũng không muốn đánh mất cơ hội này, cậu ấy sẽ hiểu thôi. Hơn nữa, như thế thì cậu cũng tránh được cuộc tranh chấp giữa các hoàng tử”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi đi xử lý mấy chuyện đang dang dở trước, sáng sớm mai tôi sẽ đến vương phủ”.

Ngô Bình rời khỏi vương phủ thì đến biên giới Tây Nam, đưa mấy người Dương Quốc Hào về lại học viện quân sự Đại Hạ rồi tiện thể đến tìm Tra Thanh Tuyền xin nghỉ phép vài ngày.


Tra Thanh Tuyền cười khẩy: “Tôi có thành kiến với cậu đớ”.

Ngô Bình kéo ghế, ngồi đối diện với Tra Thanh Tuyền và nói: “Vậy thì nói rõ ràng đi”.

Tra Thanh Tuyền nhìn cậu chằm chằm: “Mấy hôm trước tôi có mấy sinh viên bị người của Lâm Tương bắt ở Thạch Hải Tử, cậu có tham gia vào chuyện này không?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.