Chương trước
Chương sau
Ngô Bình cầm tờ giấy, vẻ mặt khó tin nói: “Vé vàng này do ai phát hành vậy?”

Dương Quốc Hào cười nói: “Là thương phiếu do ngân hàng tư nhân Tứ Hải phát hành, có thể đối bất cứ lúc nào, cũng có thể lưu hành trong giới kinh doanh. Bởi vì dễ mang theo nên rất nhiều người giàu có đều thích mang theo vé vàng này, tùy ý kéo vali ra ngoài đều có thể mang theo cả chục tỷ bên mình rồi!”

Ngô Bình: “Làm như vậy, không sợ sẽ lạm phát sao?”

Dương Quốc Hào: “Không đâu. Chỉ tiêu bằng loại tiền này đa phần đều là người tu hành. Tôi nghe nói, một tiền tiên của người tu hành có thể đổi được một hai chục triệu tiền Đại Hạ. Một chút tiền ở giới thế tục này ở Tiên Giới cũng chỉ là giọt nước trong đại dương, không đáng nhắc đến, vì vậy chắc chắn sẽ không lạm phát”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng đúng. Giới thế tục và giới tu hành tương thông, tiền có in nhiều hơn nữa, cũng có thể tiêu hết, dù sao tài nguyên giới tu hành cũng vô hạn”.

Cậu ngẫm nghĩ, hỏi: “Loại vé vàng này, đi đâu thì đổi được?”

Dương Quốc Hào: “Trong Đại Đô Hội sẽ có, đổi nhiêu tuỳ ý „

Mấy người họ đi đến trước một tòa nhà vàng kim, bên trên viết mấy chữ lớn “Ngân hàng Tứ Hải”.

Tiến vào ngân hàng, một người trung niên mặc áo khoác màu lam đi đến, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Anh muốn đổi vé vàng sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đổi một ít”.

Người này lập tức mời Ngô Bình đến sảnh lớn, sau đó hỏi cậu muốn đổi bao nhiêu.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, hỏi: “Đổi trước mười nghìn vé vàng đi”.

Mười nghìn vé vàng, trị giá mười tỷ, đây chắc chắn là một khoản tiền lớn.

Người này vội nói: “Anh là khách quý, xin mời anh đến khu khách hàng VỊP”.

Mấy người Dương Quốc Hào đứng đợi bên ngoài, thấy Ngô Bình vừa mở miệng đã nói mười tỷ, đều cảm thấy khó tin. Từ Văn Hổ cũng cảm khái nói: “Đại ca đúng là có tiền thật, còn muốn đến mười nghìn vé vàng!”

Dương Quốc Hào: “Cậu hiểu cái gì? Tu sĩ Bí Cảnh, nào có ai không phải phú hào chứ? Thứ bọn họ có là tài năng, có thể kiếm được rất nhiều tiền dễ dàng. Năng lực như vậy, không phải có tiền là có thể mua được”.

Từ Văn Hổ: “Đại ca mạnh như vậy, sau này chúng ta có núi dựa rồi!”

Dương Quốc Hào: “Đúng vậy. Ngày mai lên lớp huấn luyện, tôi xem xem cái tên họ Tô kia còn dám kiêu căng hay không!”

Bên cạnh cổng có một tòa nhà nhỏ hai lầu, bên trong có một sảnh nhỏ, Dương Quốc Hào nhanh chân đi vào.Chẳng mấy chốc, hắn đã cầm mấy tấm phiếu nhỏ màu xanh đi ra.

Hắn nói với mọi người: “Đây là vé vào cổng, mỗi vé một trăm nghìn. Muốn vào mua sắm thì buộc phải mua vé vào cổng. Lúc đi ra, cầm theo hóa đơn mua sắm thì có thể hoàn tiền. Chỉ cần mỗi cá nhân mua sắm hơn hai vé vàng thì có thể hoàn tiền”.

Từ Văn Hổ cười khổ: “Vé vào cổng mà đã một trăm nghìn rồi, chi phí bên trong chắc chắn rất kinh khủng”.

Dương Quốc Hào: “Cũng không hẳn đều đắt như vậy. Ăn uống bình thường thì không thu vé vàng. Chỉ có những thứ vui chơi thật sự có giá trị thì mới thu vé vàng”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.