Dương Quốc Hào nói: “Không có, buổi tối hoạt động tự do, nhưng không thể rời khỏi học viện”.
Ngô Bình hơi thất vọng: “Không thể ra ngoài sao?”
Dương Quốc Hào: “Chuyện này thì hết cách, bảo vệ cực kỳ nghiêm, hơn nữa buổi tối có người kiểm tra phòng. Bọn tôi từng muốn ra ngoài, kết quả nửa đường lại bị bắt về”.
Ngô Bình: “Có phải đến giờ cơm tối rồi không?”
Dương Quốc Hào: “Ừ, bây giờ có thể đến căn tin rồi”.
“Đồ ăn ở căn tin thế nào?”, Ngô Bình hỏi, cậu rất khó tính trong vấn đề ăn uống.
Dương Quốc Hào cười nói: “Rất khó ăn, căn tin là do một hộ gia đình có quan hệ ký bao trọn, đồ ăn đắt hơn bên ngoài gấp mười lần không nói, quan trọng là thực sự không ngon”.
Ngô Bình xoa cằm nói: “Vậy thì ra ngoài ăn đi”.
Dương Quốc Hào chớp mắt nói: “Đại ca, không ra ngoài được”.
Ngô Bình: “Tôi nói có thể đi được thì nhất định có thể đi”. Mắt mọi người đều sáng rực, gật đầu. Sau đó Ngô Bình tạo ra ảo ảnh trong ký túc xá, nếu có người đi vào kiểm tra sẽ thấy bọn họ đều nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ không phát hiện họ đã rời khỏi ký túc xá.
Sau đó Ngô Bình thi triển độn thuật, sau một màn sương, mọi người đều biến mất.
Mấy người Ngô Bình bỗng xuất hiện trong một công viên đối diện Học viện Quân sự Đại Hạ.
Dương Quốc Hạo nhìn xung quanh, sau đó giơ ngón tay cái lên với Ngô Bình nói: “Đại ca, nếu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657960/chuong-6106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.