Chức vị Đô Thống tương đương cấp thị trưởng, Ngô Bình rất hài lòng với điều này, cậu cười, nói: “Được”.
Lúc này thức ăn đã được dọn lên, Ngô Bình vừa mới cầm đũa gắp một miếng thịt thì lỗ tai liền giật nhẹ, chân mày chau lại.
Lam Chỉ Ngư quan sát thấy biểu cảm của cậu nên hỏi: “Sao thế?”
Ngô Bình đặt đũa xuống, nói: “Chị Chỉ Ngư, chị đợi tôi vài phút, tôi sẽ quay lại ngay”.
Cậu nói xong thì đột ngột nhảy từ trên lầu xuống rồi biến mất hút trong bóng đêm. Cùng lúc đó, trong rừng trúc ở cách đó không xa, có mấy bóng người bám sát theo phía sau, chìm vào trong bóng đêm như những con nhạn.
Mặt Lam Chỉ Ngư hơi biến sắc, họ là ai?
Ngô Bình nhanh chóng bay ra xa hơn trăm dặm rồi đáp xuống một ngọn núi hoang. Cậu đáp đất không lâu thì có hai bóng đen từ trên trời bay xuống,
lặng lẽ đứng cách cậu không xa.
Ngô Bình nhìn họ chằm chằm, hỏi: “Các anh đuổi theo tôi lâu như vậy có mệt không?”
Bóng đen bên trái cười nham hiểm: “Giao kiếm Thất Tỉnh Long Uyên ra đây thì tôi có thể tha cho anh”.
Ngô Bình: “Kiếm Thất Tinh Long Uyên vẫn luôn được đặt ở cửa hàng kim khí, tại sao các người lại không đến lấy?”
Bóng đen đó nói: “Anh không biết hay giả vờ không biết? Chợ Đế có người chấp pháp trấn giữ, ai dám đến trộm kiếm?”
Giờ Ngô Bình mới biết, thì ra Chợ Đế có người chấp pháp, cậu cười, nói: “Vì vậy các anh muốn cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657945/chuong-6091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.