Chương trước
Chương sau
Chức vị Đô Thống tương đương cấp thị trưởng, Ngô Bình rất hài lòng với điều này, cậu cười, nói: “Được”.

Lúc này thức ăn đã được dọn lên, Ngô Bình vừa mới cầm đũa gắp một miếng thịt thì lỗ tai liền giật nhẹ, chân mày chau lại.

Lam Chỉ Ngư quan sát thấy biểu cảm của cậu nên hỏi: “Sao thế?”

Ngô Bình đặt đũa xuống, nói: “Chị Chỉ Ngư, chị đợi tôi vài phút, tôi sẽ quay lại ngay”.

Cậu nói xong thì đột ngột nhảy từ trên lầu xuống rồi biến mất hút trong bóng đêm. Cùng lúc đó, trong rừng trúc ở cách đó không xa, có mấy bóng người bám sát theo phía sau, chìm vào trong bóng đêm như những con nhạn.

Mặt Lam Chỉ Ngư hơi biến sắc, họ là ai?

Ngô Bình nhanh chóng bay ra xa hơn trăm dặm rồi đáp xuống một ngọn núi hoang. Cậu đáp đất không lâu thì có hai bóng đen từ trên trời bay xuống,

lặng lẽ đứng cách cậu không xa.

Ngô Bình nhìn họ chằm chằm, hỏi: “Các anh đuổi theo tôi lâu như vậy có mệt không?”

Bóng đen bên trái cười nham hiểm: “Giao kiếm Thất Tỉnh Long Uyên ra đây thì tôi có thể tha cho anh”.

Ngô Bình: “Kiếm Thất Tinh Long Uyên vẫn luôn được đặt ở cửa hàng kim khí, tại sao các người lại không đến lấy?”

Bóng đen đó nói: “Anh không biết hay giả vờ không biết? Chợ Đế có người chấp pháp trấn giữ, ai dám đến trộm kiếm?”

Giờ Ngô Bình mới biết, thì ra Chợ Đế có người chấp pháp, cậu cười, nói: “Vì vậy các anh muốn cướp kiếm Thất Tinh Long Uyên từ chỗ tôi sao?”

Bóng đen đó nói: “Đi theo anh cả đoạn đường, vốn dĩ đã muốn ra tay từ sớm nhưng không ngờ anh lại vào Tướng Phủ, chúng tôi chỉ đành đợi thôi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Chỉ dựa vào sức của hai anh mà cũng muốn lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên sao?”

Bóng đen bên trái cười lạnh lùng: “Chúng tôi dư sức đối phó với anh”.

Anh ta vừa dứt lời thì liền vung tay phải, một sợi dây màu đen bay qua, trói chặt lấy Ngô Bình nhanh như một tia chớp. Ngô Bình bị sợi dây màu đen quấn chặt thì mất hết sức, hoa mắt, chóng mặt, không đánh trả lại nỗi. 

 Bóng đen đó cười hehe: “Dây Trói Tiên này của tôi thế nào hả?”

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Có bảo bối thế này rồi mà lại còn muốn cướp kiếm Thất Tinh Long Uyên, các anh không thấy mình tham lam quá sao?”

Bóng đen đó lạnh lùng nói: “Vốn dĩ còn định tha cho anh một mạng nhưng anh lại không biết trân trọng, vậy thì hãy chết đi”.

Anh ta rút một con dao ra, định xông qua cắt đầu Ngô Bình.

Lúc Ngô Bình bị trói chặt thì huyền ảnh đã chìm vào đất, người đó vừa tiến gần đến Ngô Bình thì mặt đất liền xuất hiện một cánh tay màu đen, cầm Đao xương Thiên Tai và nhẹ nhàng chém.

Máu tươi văng ra, bóng đen đó bị Đao xương Thiên Tai chém xéo thành hai khúc, mất cả hồn lẫn xác. Khổn Tiên Sách đó mất đi sự điều khiển của thần niệm thì lập tức nới lỏng, và bị Ngô Bình năm trong tay.

Bóng đen còn lại hoảng sợ, thét lên: “Chết”. Sau đó anh ta vỗ hai tay vào nhau, một sát quang hình đĩa xoay tròn với tốc độ cao bay vút qua, mục tiêu là đầu của Ngô Bình 

Lúc này Ngô Bình đã lấy lại tự do, cậu đột nhiên biến mất, ngay lập tức, bóng đen thứ hai sững người vì đã bị khôi ảnh khống chế.

“Các anh thuộc tổ chức nào?”

“Tiên giới, Kỳ Trân Môn”.

“Ọc”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.