Chương trước
Chương sau
Minh Duệ lấy ra một quyển sách ảnh từ trong ngực, cười nói: “Đây là bốn nữ đệ tử xinh đẹp nhất Thiên Trần Giáo tôi hiện tại, cậu cứ xem trước”.

Ngô Bình bất đắc dĩ, chỉ đành nhận lấy sách ảnh, vốn chỉ định lướt xem qua rồi trả lại cho đối phương, nhưng vừa nhìn thì bất giác cậu đã sững người. Chỉ thấy một cô gái yêu kiều như hoa bên trên, thanh thuần động lòng người, chính là một trong thập đại mỹ nhân trong Mỹ Nhân Đồ!

Thấy Ngô Bình nhìn hình ảnh mỹ nữ đến ngây ngốc, Minh Duệ rất vui mừng, nói: “Cậu đúng là có mắt nhìn! Cô gái này tên Tsukishi Sakura, chính là đệ nhất mỹ nhân trong ba nghìn năm nay của Thiên Trần Giáo tôi!”

Ngô Bình: “Cô ấy là người Đông Doanh?”

Minh Duệ cười nói: “Cũng không phải. Nguồn gốc Đông Doanh có liên quan đến một thần quốc ở Tiên Giới, Tsukishi Sakura là hoàng tộc trong thần quốc”.

Vốn Ngô Bình không có ý định đồng ý, nhưng cô gái này lại là người trong Mỹ Nhân Đồ, đương nhiên cậu cũng một tiếp xúc thử, xem xem Mỹ Nhân Đồ là thật hay giả.

Suy nghĩ một lát, cậu nói: “Có cơ hội, tôi muốn gặp mặt với cô gái Tsukishi này một lần”.

Minh Duệ cười nói: “Đương nhiên! Tôi sẽ bảo 'Tsukishi Sakura đến giới thế tục một chuyến để gặp cậu”.

Ngô Bình: “Vất vả rồi”.

Minh Duệ đạt được mục đích, vui mừng rời khỏi.

Minh Duệ đi không bao lâu thì Lam Chỉ Ngư đã đến.

“Chị Chỉ Ngư”. Ngô Bình đứng đậy kéo ghế cho cô ta.

Lam Chỉ Ngư cười nói: “Đợi lâu chưa?”

“Không có, tôi cũng vừa đến”. Ngô Bình đưa thực đơn qua: “Gọi món trước đi”. 

 Lam Chỉ Ngư gọi hai món, sau đó Ngô Bình lại gọi thêm mấy món, rồi bảo nhân viên bắt đầu lên món.

Lúc đợi thức ăn, Lam Chỉ Ngư nhìn cậu hỏi nghe nói, có người lĩnh ngộ được vách kiếm, lấy đi Thất Tinh Long Uyên Kiếm, người đó không phải là cậu đấy chứ?”

Ngô Bình cười ha ha: “Chị Chỉ Ngư đúng là tin tức nhanh nhạy, chuyện mới xảy ra mà chị đã biết ngay rồi”.

Lam Chỉ Ngư cảm khái nói: “Vách kiếm đã nhiều năm chưa có ai lĩnh ngộ được, mà cậu lại lợi dụng nó rút ra được kiếm Thất Tinh Long Uyên, lợi hại!”

Ngô Bình: “Chị Chỉ Ngư hẹn tôi ăn cơm, có phải có chuyện muốn nói không?”

Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Vốn dĩ, tối nay tôi muốn nói với cậu về chuyện của học viện quân sự. Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần thiết rồi”.

Ngô Bình ngây người: “Tại sao lại không cần thiết?”

Lam Chỉ Ngư: “Cậu lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng, là đã rất xuất sắc rôi. Bây giờ lại lĩnh ngộ được truyền thừa trên vách kiếm, bên trên chắc chắn sẽ quan tâm đến cậu. Tôi đã nhận được tin, hoàng đế bệ hạ cử sứ giả xuống, có lẽ tối nay sẽ liên lạc với cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Hoàng đế tìm tôi?”

Lam Chỉ Ngư: “Chắc hẳn bệ hạ sẽ mời cậu gia nhập học viện hoàng gia”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi vốn cũng định đến học viện hoàng gia”.

Lam Chỉ Ngư: “Sau khi gia nhập học viện hoàng gia, chương trình học ở học viện quân sự của cậu sẽ mau chóng kết thúc. Bởi vì bên trên càng coi trọng tư chất tu hành của cậu hơn, chứ không phải tài năng quân sự”.


Ngô Bình giơ ngón cái: “Cao minhl”

Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu: “Trước khi đến, học viện có tìm tôi nói chuyện. Cậu không cần phải tham gia kiểm tra, ngày mai sẽ chính thức trở thành một thành viên của học viện quân sự. Sau này, cậu sẽ tiến hành học tập một tháng, tiếp đó có thể thành công tốt nghiệp”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói, sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự cũng có khác biệt, tôi thuộc loại nào vậy?”

Lam Chỉ Ngư: “Học sĩ học viện quân sự Đại Hạ chia thành học viên sĩ bình thường, học sĩ cấp sao. Trong đó, cấp bậc cao nhất là học sĩ năm sao. Một khi học sĩ năm sao gia nhập vào quân đội thì thấp nhất cũng phải là Đô Thống!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.