Chương trước
Chương sau
Ngô Bình cười, nói: “Tên của giám sát hay thật, chắc cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, hay là sau này tôi gọi cô là chị Chỉ Ngư được không?”

Lam Chỉ Ngư không nói gì, không nói gì tức là đồng ý.

Ngô Bình lập tức nói: “Chị Chỉ Ngư là người của học viện quân sự Đại Hạ sao?”

Lam Chỉ Ngư: “Tôi tốt nghiệp năm ngoái, năm nay ở lại trường làm trợ giảng”.

Ngô Bình bỗng nói với vẻ đầy bái phục: “Chị Chỉ Ngư giỏi thật, tôi nghe nói số lượng nữ học viên của học viện quân sự Đại Hạ cực kỳ ít, tỷ lệ nam nữ là ba mươi mấy trên một, nữ sinh có thể vào được học viện quân sự Đại Hạ nhất định phải rất lợi hại”.

Lam Chỉ Ngư: “Tôi cũng từng học ở đại học Thần Kinh, vì vậy bên trên mới cho tôi phụ trách lần khảo sát này”.

Ngô Bình cười, nói: “Vậy chị Chỉ Ngư xem như về thăm nhà rồi. Năm nay tôi mới thi vào đại học thần kinh, vẫn chưa đi hết tất cả các nơi”.

“Sau khi kết thúc khảo sát thì cậu có thể chính thức đến học ở đại học Thần Kinh rồi”. Lam Chỉ Ngư nói xong thì bỗng nói với người trước mặt “Lát nữa đến quốc khố không được ồn ào, lúc xuống xe mỗi người có thể nhận một túi thức ăn, đủ để các cô cậu ăn trong ba ngày”.

Ngô Bình chớp mắt, nói: “Có thể ăn thức ăn tự mang theo không?”

Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu rồi nói: “Nếu như cậu có thức ăn thì cũng được”.

Ngô Bình trở tay, lấy ra một túi thịt khô, đấy là túi thịt cậu giữ lại khi ăn cơm trên đảo Linh Tê, là thịt khô mà ông chủ Hoàng làm, mùi vị khá ngon, thơm nức mũi.

Lam Chỉ Ngư không kiềm được, hỏi: “Đấy là thịt gì thế?

Ngô Bình: “Thịt yêu thú, chị Chỉ Ngư nếm thử đi”. Cậu vừa nói vừa đưa qua một miếng.

Lam Chỉ Ngư nhìn miếng thịt khô hơi trong suốt, không cưỡng lại được mùi thơm quyến rũ của nó nên đã nhận lấy và căn một miếng. Nó không dai như thịt bình thường mà ngược lại rất dễ nhai, mùi vị ngon cực, lần đầu tiên cô ta được nếm.

Lam Chỉ Ngư ăn hết miếng thịt khô dài khi nào không hay, cô ta thở dài, nói: “Cậu có pháp khí chứa đồ trên người sao? Cậu là tu sĩ bí cảnh à?”

Ngô Bình cũng không che giấu, cười, nói: “Chị Chỉ Ngư quan sát tốt quá, tôi mới vừa lên bí cảnh không bao lâu”.

Lam Chỉ Ngư vô cùng kinh ngạc, dù ở học viện quân sự Đại Hạ thì cũng chẳng được mấy người là tu sĩ bí cảnh.

“Cậu có sư phụ không?”, cô ta tiếp tục hỏi. “Đệ tử Liên Sơn Tông”. Ngô Bình cười, nói.

Lam Chỉ Ngư gật nhẹ đầu, nói: “Hèn gì cậu lại có pháp khí chứa đồ, còn tự tin đến vậy. Có điều, tôi nhắc nhở cậu, trong số những người này có một số người không đơn giản đâu”.


Quốc khố thật sự rất lớn, xe chạy bên trong gần hai mươi phút mới dừng lại, lúc họ xuống xe thì phát hiện mình đang ở một phòng khách khổng lồ, xung quanh căn phòng đều là bóng tối, bên trên có ba luồng sáng chiếu xuống, rọi lên ba món đồ.

Ba món đồ đó lần lượt là một tấm bia đá, một cái chuông lớn và một tấm bản đồ trải trên bàn.

La Cương nói: “Ba thứ này là bia Nhân Hoàng, chuông Thái Thượng và bản đồ U Thiên. Các bạn có thời gian ba ngày để quan sát và nghiên cứu chúng, có thu hoạch là tốt nhất, nhưng nếu không có cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một cuộc khảo sát”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.