Chương trước
Chương sau
Cô gái nào chẳng yêu thích cái đẹp, cô ta khẽ động ngón tay, nói: “Nếu cậu muốn dựa vào món đồ này, để tôi mở rộng cửa giúp cậu thì chỉ e cậu phải thất vọng rồi”.

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Giám sát Lam, tôi là người xuất sắc như vậy, còn cần đến người khác mở sao? Tôi nhất định phải dựa vào thực lực bản thân giành được vị trí đầu tiên”.

Sau đó cậu cười nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi xem, mấy món trân bảo trong quốc khố có lai lịch thế nào, tại sao muốn để chúng tôi quan sát?”

Giám sát Lam đứng lại, nói: “Nếu là hỏi về chuyện này thì cũng không cần tặng đồ cho tôi, tôi có thể nói cho cậu”.

Ngô Bình vội nhét lọ đan dược vào tay cô ta: “Giám sát Lam không cần khách sáo, cũng không phải thứ gì đáng tiền”.

Giám sát Lam thấy cậu thật lòng, cũng không khách khí, nhận lấy đan dược rồi nói: “Trong quốc khố có mấy món lai lịch thần bí, lần lượt là Nhân Hoàng Bia, U Thiên Đồ, Thái Thượng Chung. Nghe nói, ba món đồ này đều ẩn chứa điều huyền diệu, nếu người nào có thể lĩnh ngộ được một ít thôi cũng có thể có được lợi ích không nhỏ rồi”.

Ngô Bình: “Món đồ quý giá như vậy mà lại để ở quốc khố sao?”

Giám sát Lam nhìn cậu rồi nói: “Ba món bảo bối, là do ba nhân vật lớn để lại, bên trên có ấn ký tinh thần của bọn họ, không ai dám động đến!”

Ngô Bình chớp mắt: “Nhân vật lớn thế nào?”

“Tóm lại là người không ai dám kiếm chuyện”. Giám sát Lam nói.

Ngô Bình: “Được thôi. Cám ơn giám sát Lam nói cho tôi biết”.

Lúc này giám sát Lam vội hỏi: “Tôi nghe nói, cậu là người bên Đông Vương?” 

Ngô Bình: “Vâng, Đông Vương giúp tôi vào danh sách”.

Giám sát Lam: “Vậy cậu phải cẩn thận đấy. Trong những người đồng hành, có hai người là người của “Tả Tướng” Tư Đồ Vô Nan, Tư Đồ Vô Nan và Đông Vương bất hòa với nhau”.

Ngô Bình: “Mấy người đó tôi gặp rồi, không có sức ép gì với tôi cả”.

Giám sát Lam: “Ồ, cậu tự tin bản thân mình vậy sao?”

Ngô Bình: “Không phải có tự tin, mà là bọn họ quá yếu”.

Chẳng mấy chốc, nóm người đã ngồi trên một chiếc xe buýt rất xa hoa, từng vị trí đều rất rộng rãi. Ngô Bình ngồi bên cạnh giám sát Lam, gần vị trí đầu xe.

“Giám sát Lam, ngày thứ ba kiểm tra gì vậy?”, cậu hỏi. “Thể năng. Chỉ ai có thể năng đạt chuẩn thì mới có thể tiến vào học viện quân sự”.

“Nghe nói, trong mười bảy người, chỉ có một hai người có thể ở lại?” 

“Cậu nghe ai nói  Giám sát Lam liếc nhìn cậu: “Lần này không giới hạn số người, nếu các cậu đều xuất sắc thì có thể giữ lại toàn bộ. Nếu toàn bộ đều không đạt chuẩn thì đào thải toàn bộ”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Thay đổi quy tắc rồi sao?”

“Không phải thay đổi quy tắc, mà là viện trưởng học viện quân sự Đại Hạ đổi người rồi, ý của viện trưởng mới là thà thiếu chứ không ẩu”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt, như vậy tôi cũng không còn áp lực tâm lý gì nữa”.


Ngô Bình hạ giọng nói: “Không dám giấu gì, đan dược này là do một cao thủ Đạo Cảnh luyện chế, cô nói xem có tác dụng hay không?” 

Giám sát Lam tươi cười, nói: “Lam Chỉ Ngư”. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.