Chương trước
Chương sau
Chu Ngạo Quân luyện đan xong và cũng đã quay về, cô ta cũng bán được hết đan dược, bốn viên Bí Thai Đan, tổng cộng bán được sáu triệu tiền tiên.

Lúc này trời đã sập tối, mùi thơm không ngừng bay lên từ sân sau, ông chủ Hoàng lại hỏi: “Công tử, qua nếm thử canh ba ba tôi nấu chứ?”

Ngô Bình cười, đáp: “Được, vậy tôi sẽ không từ chối”.

Ba người cùng đến nhà ăn thì thấy canh đang được nấu trong lò, thơm nức mũi. Chu Ngạo Quân múc cho Ngô Bình một chén trước, Ngô Bình húp một ngụm, thơm ngon cực kỳ, đấy là món canh thơm ngon nhất mà cậu từng được ăn trong đời”.

Liêu Kim Long cũng múc một chén và cũng đắm chìm trong sự ngọt thơm của nó.

Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, tài nấu ăn của ông đúng là thiên hạ vô địch”.

Ông chủ Hoàng cười, nói: “Công tử cứ đến chỗ tôi lúc nào cũng được, sau này ăn cơm ở chỗ tôi thì tôi sẽ giảm năm mươi phần trăm”.

Ngô Bình nói: “Được. Để được giảm giá năm mươi phần trăm, nhất định tôi sẽ đến thường xuyên”.

Thịt ba ba giàu tinh nguyên, Liễu Kim Long chỉ có thể húp một chén, Chu Ngạo Quân húp một chén nhỏ, còn Ngô Bình thì khác, cậu húp hết gần một nửa lò, thịt ba ba cũng bị cậu ăn hết hơn một nửa.

Ăn uống no say xong, Ngô Bình vẫn chưa đi vội mà ngồi xếp bằng, tiêu hóa và hấp thụ tinh khí trong canh và thịt.

Sáng hôm sau, không khí trên đảo bỗng trở nên yên tĩnh, thì ra ngày họp chợ hôm qua đã kết thúc nên hôm nay không còn ai lên đảo nữa.

Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, ngoài ngày họp chợ ra thì ngày thường không có người lên đảo sao?”

Ông chủ Hoàng đang chẻ củi trong sân, nghe cậu hỏi thì cười nói: “Trước đây cũng có người đến, có điều tôi chê họ phiền nên đã dạy cho họ một bài học, sau đó thì dần dần không còn ai dám lên đảo nữa”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, chúng tôi cũng phải về rồi, hẹn hội chợ lần sau chúng tôi lại đến làm phiền”.

Ông chủ Hoàng chắp tay: “Công tử, tôi chờ cậu quay lại”.

Mấy người Ngô Bình chào tạm biệt ông chủ Hoàng rồi quay về lại đất liền. Chu Ngạo Quân bay đến bầu trời tỉnh Giang Bäc thì bỗng dưng nói: “Anh Ngô, nhà tôi ở phía trước không xa, không biết công tử có thời gian đến nhà tôi uống chén trà không?”

Chu Ngạo Quân vui vẻ, nhanh nhảu đáp: “Mời công tử”.

Hai người hạ xuống một trang viên tràn ngập hoa cỏ, trang viên khá lớn, họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ ba tâng màu xanh nhạt.

Chu Ngạo Quân vừa xuất hiện thì liền có mấy cô hầu trẻ trung xinh đẹp mặc đồ màu hồng phấn chạy vội ra đón, đồng thanh chào: “Cô cả về rồi”.

Chu Ngạo Quân “ừ” một tiếng rồi nói: “Đây là khách quý của tôi, cậu Ngô”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.