Ra đến cửa, cậu lại gọi mấy người Liễu Kim Long và Tạ Nhĩ Đôn, cùng nhau ra khỏi hang.
Sau khi rời khỏi hang, Ngô Bình bỗng đánh một chưởng, sơn động kia lập tức sụp xuống, biến thành một khu đất bằng, nếu người nào không biết, thì rất khó biết nơi này từng có một sơn động.
Tạ Nhĩ Đôn hỏi: “Cậu có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình ừ một tiếng, nói với Tạ Nhĩ Đôn: “Đồ vật bên trong rất nguy hiểm, chỉ cần là người đi vào trong đều bị nguyền rủa, cả đời cũng không thoát được. Người bỏ mạng bên trong đều là chém giết lẫn nhau mà chết”.
Tạ Nhĩ Đôn sợ hãi một hồi, nói: “Cũng may tôi không đi vào sâu!”
Ngô Bình: “Chuyện ở nơi này, tốt nhất anh cũng đừng nói với người khác, nếu không chắc chắn sẽ
gặp họa sát thân!”
Tạ Nhĩ Đôn vội nói: “Vâng vâng, tôi tuyệt đối không dám nói với người ngoài!”
Ngô Bình: “Anh ở gần đây?”
Tạ Nhĩ Đôn nói: “Đúng, chỗ tôi ở cách nơi này hơn trăm dặm, là một trấn nhỏ”.
Ngo Bình: “Anh để lại phương thức liên lạc, sau nay tôi đến đây có thể sẽ tìm anh giúp”.
Tạ Nhĩ Đôn vui mừng, nói: “Được, cậu có gì dặn dò tôi sẽ dốc sức làm”.
Ngô Bình lại nói với người đàn ông da đen: “Cậu
cũng quay về cùng tôi đi, có thời gian tôi sẽ dạy anh”.
Chàng trai nói: “Cám ơn cậu!
Sau đó Ngô Bình sử dụng độn thuật, quay về Trung Châu.
Buổi chiều, đoàn người quay về sơn trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657878/chuong-6024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.