Chương trước
Chương sau
Mẻ thứ nhất, cậu đã luyện được bảy viên Tinh Hỏa Đan. Số Tinh Hỏa Đan này ít nhất cũng là đan dược cấp chín, đan thành cực phẩm.

Sau khi luyện đan xong, Ngô Bình cho hai viên vào trong một bình nhỏ rồi đưa cho Tuyết Vũ, nói: “Em về uống một viên, bế quan ba ngày thì có thể nâng cao được thiên phú lên rất nhiều”.

Tuyết Vũ vô cùng vui mừng: “Anh Bình, cho em một viên được rồi, anh giữ lại dùng đi”.

Ngô Bình: “Thi Tinh vẫn còn rất nhiều, lúc nào anh cũng có thể luyện được, em cất vào đi”.

Cậu nói xong thì tự uống một viên, cảm nhận dược lực của Tinh Hỏa Đan. Cậu cảm giác có một ngọn lửa của sự sống đang sinh ra trong đan điền của cậu, cháy bừng bừng. Bỗng chốc, cậu cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, cơ thể và nguyên thần cũng được tôi luyện.

“Không tồi”. Hai mắt cậu sáng lên “Hiệu quả của Tinh Hỏa Đan này còn tốt hơn cả dự tính của anh".

Cậu ở khách sạn chơi với Tuyết Vũ một hôm, sáng hôm sau Tuyết Vũ nhận được lệnh từ Tiên Vương Môn nên phải quay về trước.

Buổi chiều, Liễu Kim Long đến báo cáo: “Công tử, cậu có tham dự cuộc đấu giá chiều nay theo kế hoạch đã định không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đi, đấu giá thêm một viên đan dược thượng phẩm cấp năm.

Liễu Kim Long cười, nói: “Vậy thì tốt quá, đúng là họ cũng hi vọng mua được đan dược tốt hơn”.

Ngô Bình hỏi: “Có bao nhiêu người tham gia đấu giá”.

“Chưa đến năm mươi người, nhưng trong đó người thật sự có khả năng mua thì chưa đến ba mươi người”. Liễu Kim Long nói: “Công tử thấy hàng thượng phẩm cấp bốn trở lên thì nên định giá khởi điểm bao nhiêu là hợp lí?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Lần trước đấu giá bán được giá cao ngất ngưỡng ,, hai mươi lăm tỷ tám trăm triệu. Thiết nghĩ lần này sẽ không cao như thế, định giá khởi điểm mười tỷ đi. Còn hàng thượng phẩm cấp năm thì giá khởi điểm năm mươi tỷ”.

Liễu Kim Long cười, nói: “Giá khởi điểm năm mươi tỷ chắc chỉ có ba bốn người mua nổi”. 

 Ngô Bình: “Không sao, sẽ có người động lòng thôi”.

Liễu Kim Long bỗng nghĩ đến một chuyện, nói: “Công tử, còn một chuyện nữa”.

Ngô Bình: “Chuyện gì?”

Liễu Kim Long: “Mấy ngày này là lễ thượng tiên, phải chăng công tử cũng nên tham gia?”

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Thượng tiên?”

Liễu Kim Long giải thích: “Ở phía tây của Đại Hạ có một vùng núi hoang, trong đó có một loại đá rất đặc biệt, rất hữu dụng với người tu hành. Có điều nơ đó rất kỳ quái, người tu hành vào đó sẽ thấy không thoải mái, tu vi sẽ bị khống chế. Người bình thường thì lại không bị ảnh hưởng gì, vì vậy dần dần người tu hành đã bỏ tiền mời người thường vào đó nhặt đá”.

Ngô Bình: “Loại đá đặc biệt gì?”

Liễu Kim Long móc một viên đá nhỏ hơi trong màu vàng nâu, phát ra ánh sáng nhẹ từ trong túi ra.

Ngô Bình nhận lấy hòn đá rồi lập tức tròn mắt, nói: “Thiên Vận Thạch”.


Liễu Kim Long: “Mỗi tháng năm mươi ngàn. Trong thời gian đó, hễ nhặt được một viên đá thì sẽ thưởng năm trăm đến một triệu, mỗi lần vào thì ở lại tầm ba tháng”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì nếu như tôi cho mười ngàn người vào trong thì mỗi tháng phải chỉ năm trăm triệu, nếu như họ giúp tôi tìm được hai mươi ngàn viên đá thì tôi phải chỉ thêm hai mươi tỷ nữa?”

Liễu Kim Long: “Mặc dù chỉ phí hơi đắt nhưng ở bên ngoài những viên đá này có giá trị rất cao. Chẳng hạn viên đá trên tay tôi đây có thể bán với giá hai trăm triệu”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.