Chương trước
Chương sau
Cho đến lúc chết, người đeo mặt nạ cũng không biết Ngô Bình đã ra tay thế nào, mặc dù pháp khí của anh ta rất mạnh nhưng không thể cấm chế được Huyền Ảnh của Ngô Bình, kết quả anh ta đã bị chém chết chỉ bằng một đòn, chết không nhäm mắt.

Người này vừa chết, kiệu chậm rãi rơi xuống, Ngô Bình cầm trong tay. Cậu vừa nhìn đã biết đây là một bảo vật, lập tức cất chiếc nhãn chứa đồ này.

Lục trên người đối phương một hồi rồi cậu xử lý thi thể đó, sau đó đi vào phòng khách.

Lúc này Lâu An Dân vô cùng lo lắng, ông ta run giọng hỏi: “Cậu Ngô, người đó chết rồi à?”

Ông ta ở trong phòng khách nên không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, hơn nữa sự việc lại xảy ra rất nhanh.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đã xử lý rồi, chuyện này đến đây thôi. Ngày mai ông đến hiện trường với tôi, tôi dạy ông cách khôi phục long mạch”.

Lâu An Dân thở phào, vội nói: “Được, mọi chuyện đều nghe theo cậu Ngô sắp xếp”.

Lúc này người phụ nữ đó chạy xuống lầu.

Thấy vợ mình đi xuống, Lâu An Dân nói: “Hồng  Hồng, chẳng phải bảo em nghỉ ngơi đi sao, sao em lại xuống đây?”

Người phụ nữ nhìn Ngô Bình, đột nhiên quỳ xuống đất nói: “Cậu Ngô là thần tiên, có thể giúp chồng tôi không?”

Lâu An Dân cảm động, vội nói âu Ngô, tôi đã một bó tuổi rồi nhưng vẫn chưa sinh được con, đây là tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi. Cậu là thần tiên, không biết có cách nào giúp tôi không?”

Ngô Bình nhìn Lâu An Dân, bình thản nói: “Mạng của ông không có con, tôi cũng không thể giúp gì được”.

Tia hy vọng trong mắt Lâu An Dân tắt lịm đi, lẩm bẩm: “Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế?”

Ngô Bình: “Thể chất của ông khá đặc biệt, gien của ông không thích hợp để sinh con. Cho dù có thụ tinh trong ống nghiệm, cũng không thể sống được. Nếu ông thực sự muốn có con thì hãy nhận nuôi một đứa”.

Lâu An Dân khế gật đầu: “Cũng chỉ đành như thế”.

Giải quyết xong người đoạt mạng, Ngô Bình không ở lại lâu, sau đó rời khỏi nhà họ Lâu.

Sau khi Ngô Bình đi, người phụ nữ ngẩn người, cô ta nói: “Chồng à, hay là chúng ta nghe lời cậu Ngô nhận nuôi một đứa trẻ?”

Cô ta muốn có một đứa con, thật ra muốn buộc: lấy trái tim chồng, nếu không đợi cô ta lớn tuổi hơn một chút, không giữ được, chồng mình lại có người khác.

Lâu An Dân thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể như thế”.

Ông ta nhìn hướng Ngô Bình rời đi, lẩm bẩm: “Nếu con của chúng ta có thể cao lớn, đẹp trai như cậu Ngô, thần quỷ khó lường, đời này của anh chẳng còn tiếc nuối”.

Người phụ nữ liếc mắt: “Chồng à, anh nói gì thế, người ta là thần tiên, sao có thể so với người phàm”.

Lâu An Dân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy cũng chưa chắc”.

Ông ta bỗng nhìn vợ mình, hai mắt phát sáng nói: “Hồng Hồng, nếu em có thể mang thai đứa con của cậu Ngô, sau này con của chúng †a chẳng phải sẽ xuất sắc giống cậu ta rồi sao?”

Lúc nói câu này, Lâu An Dân cực kỳ nghiêm túc.

Người phụ nữ giật mình: “Chồng, anh nói lung tung gì đấy, sao em có thể mang thai con của cậu ta?”

Lâu An Dân nói: “Em đẹp như vậy, chuyện này không khó”.

Câu nói này khiến Hồng Hồng có cảm giác kỳ quái.

Không lâu sau, Ngô Bình quay lại biệt thự Hoàng Long tiếp tục tu luyện Bí chú.

Thời gian trôi qua thật nhanh, sáng hôm sau cậu đến thẳng chỗ khôi phục long mạch. Sau khi quan sát một hồi, cậu thiết lập cấm chế, đồng thời bảo người của Lâu An Dân hợp tác khôi phục long mạch Trung Châu.

Đến lúc hoàng hôn, phần long mạch bị đào đã được lấp đầy, động đất yếu luôn kéo dài cuối cùng cũng hết.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.