Chương trước
Chương sau
Ngô Bình cười nói: “Trông bộ dạng ông, chắc là luyện Thoái Pháp sao?”

Người trung niên hừ một tiếng, tiến lên một bước sau đó thân thể xoay chuyển, chân phải hung hăng quất tới như roi, trong khung trang vang lên một tiếng “vù vù”.

“Bốp!"

Một cước này có thể đá chết người, bỗng nhiên dừng lại trên không, bởi vì Ngô Bình đã dùng hai ngón tay ngăn lại.

“Răng rắc!”

Người trung niên đá rất mạnh, xương cẳng chân gãy thành ba đoạn, ông ta hừ lạnh một tiếng, vội vàng nhảy một chân lùi ra, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Ngô Bình lắc đầu: “Công phu không được. Các người đổi người đánh được lên đi”.

Tên trọc đầu vội hỏi người trung niên: “Sư phụ Trương, ông không sao chứ?”

Sư phụ Trương khẽ lắc đầu, liếc nhìn Ngô Bình, ông ta nói từng câu từng chữ: “Cậu ta là cao thủ đỉnh cao, tuyệt đối đừng dây vào!”. Nói xong cũng không nói gì thêm. 

Tên trọc đầu cũng cảm thấy chuyện khó giải quyết, gã hít sâu một hơi, nói: “Cậu bạn, như vậy có được hay không, các cậu tiếp tục hát đi, chỉ phí hôm nay đều được miễn phí”.

Tên trọc đầu đã gặp nhiều chuyện lớn nhỏ, biết có ép buộc tiếp thì e răng bản thân gã cũng không có lợi gì, lúc này mới bắt đầu chịu thua.

Ngô Bình: “Bây giờ muốn dừng lại, anh nghĩ có thể sao? Không phải anh nói, ở đây là địa bàn của Tiên gia gì gì đó sao? Bảo ông ta đến gặp tôi”.

Tên trọc đầu nhíu mày: “Cậu bạn, cậu đừng có được đăng chân lân đăng đầu. Thân phận Tiên gia cao quý, cậu muốn gặp là gặp được sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Thân phận cao quý gì, ở trước mặt tôi, ông ta cũng chỉ như côn trùng”.

Tên trọc đầu tức giận: “Cậu dám sỉ nhục Tiên gia?”

Ngô Bình đi đến, tát một tát lên mặt gã, nói: “Không sai, lắt nữa tôi còn muốn sỉ nhục trước mặt ông ta nữa, tốt nhất anh bảo ông ta đến sớm chút đi”.

Tên trọc đầu hoàn toàn bị chọc giận, rống một tiếng, lao lên cùng mọi người xung quanh. Nhưng kết quả không cần nghĩ cũng biết, Ngô Bình chỉ nhẹ nhàng vào bước đã đánh ngã toàn bộ bọn họ.

Tên trọc đầu bị đánh rất thảm, răng cũng bị gãy. mấy cái, mắt bầm tím, cuối cùng cũng bấm gọi điện cho Tiên gia.

Động tĩnh bên này rất lớn, không lâu sau có một cô gái mặc đồ đỏ dẫn theo một nhóm người đi vào. Nhìn thấy nhiều thuộc hạ của Tiên gia đều năm dưới đất, cô gái áo đỏ vô cùng kinh ngạc, cô ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tên trọc đầu nói: “Chị Hồng, người này nói năng lỗ mãng về Tiên gia, còn ra tay đánh chúng tôi bị thương nữa!”

Chị Hồng trông cũng không tính là đẹp, khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt có chút sát khí, cô ta quan sát Ngô Bình, nói: “Cậu em, cậu chắc chắn muốn trở thành kẻ thù với Tiên gia?”

 Ngô Bình nhướng mày: “Cô là ai?”

 Cô gái: “Bạn bè đều gọi tôi một tiếng chị Hồng”. Ngô Bình: “Thì ra là cô muốn bao hết phòng”. Chị Hồng: “Cậu còn trẻ, tôi khuyên cậu bây giờ thu tay đi, nếu không một khi Tiên gia ra tay, cậu hối hận cũng không kịp”.  

“Đợi đã”. Ngô Bình gọi ta lại: “Cô cũng nói rồi, chuyện này do cô mà ra, sao cô có thể đi được?”

Chị Hồng tức giận nói: “Cậu muốn giữ tôi lại?”

Ngô Bình: “Đợi người kia tới rồi cô đi cũng chưa muộn”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.