Chương trước
Chương sau
Ngô lếu ông đã phát hiện ra Bạch Hổ Tiên Kiếm thì tại sao không mang nó đi?”

Mặc Hiên khẽ thở dài, nói: “Sát khí của Bạch Hổ Tiên Kiếm quá nặng nề, tôi không thể mang theo bên người. Nếu cố gắng lại gần cũng sẽ bị kiếm khí mạnh mẽ của nó giết chết”.

Ngô Bình cười lạnh: “Gia tộc ông tìm kiếm Bạch Hổ Tiên Kiếm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tìm được một vài cách lấy tiên kiếm về được sao?”

Mặc Hiên nói: “Tôi cũng không ngờ được, sát khí Bạch Hổ Tiên Kiếm lại mạnh như vậy”.

Ngô Bình: “Quả nhiên ông vẫn không hiểu rõ Bạch Hổ Tiên Kiếm”.

Mặc Hiên: “Đúng vậy, dù sao tổ tiên tôi cũng chỉ là người hầu của vị đại năng kia, hiểu biết cũng có hạn.

Ngô Bình: “Tiên kiếm đã thuộc về tôi rồi, tôi sẽ không bán, ông không cần nhiều lời, mau chóng rời đi!"

Mặc Hiên khẽ thở dài, nói: “Ngô Bình, nếu tôi đã đuổi theo cậu được đến đây thì đương nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn rồi”.

Ngô Bình: “Chẳng lẽ ông muốn ăn cướp một  cách trắng trợn?”

Mặc Hiên cười ha ha: “Nói cướp thì khó nghe quá, chúng ta thương lượng tốt đôi bên, cậu đưa ra cái giá hợp lý, tôi có thể mua lại Bạch Hổ Tiên Kiếm”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, không bán”.

Mặc Hiên thở dài, nói: “Vậy thì quá đáng tiếc, chúng tôi cũng không muốn trở thành kẻ địch với thiên tài như cậu. Nhưng Bạch Hổ Tiên Kiếm rất quý giá, chúng tôi không thể bỏ qua nớ”.

Nói xong, không gian xung quanh bàn mọi người đang ngồi bỗng tối sầm, chính giữa chỉ còn lại khu vực bán kính chừng mười mét còn có ánh sáng.

Xung quanh trở nên u tối, hơn nữa toàn bộ âm thanh đều biến mất.

Vẻ mặt Nghiêm Lãnh Thạch nặng nề, thấp giọng nói: “Chủ nhân, chúng ta tiến vào kết giới rồi”.

Mặc Hiên cười nói: “Không sai, đây là kết giới Tịch Ám! Ở bên trong kết giới, toàn bộ ánh sáng, âm thanh, cảm giác đều sẽ dần dần biến mất. Cho dù các người là cao thủ Thần Thông Cảnh cũng không thể phá vỡ kết giới này được!” 

Nghiêm Lãnh Thạch trầm giọng: “Đối đầu với đệ tử tinh anh của đại tông, ông không sợ bị báo thù sao?”

Mặc Hiên cười nói: “Cho dù các người chết, người khác cũng sẽ không biết hung thủ là tôi, bởi vì các người sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này!”

Ngô Bình: “Thủ đoạn này đúng là rất lợi hại, nhìn qua thì không chê vào đâu được”.

Mặc Hiên thản nhiên nói: “Vì vậy cậu Ngô nhất định phải cân nhắc cho kỹ, hoặc là giao Bạch Hổ Tiên Kiếm, hoặc là cậu chết rồi tôi sẽ lấy tiên kiếm”.

Nghiêm Lãnh Thạch tức giận nói: “Ông đừng có ngông cuồng, ông nghĩ chỉ có kết giới này mà có thể nhốt đốt chủ nhân tôi sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”. Mặc Hiên rất tự tin với thủ đoạn của mình: “Năm năm trước, tôi từng dùng thủ đoạn này giết chết một vị cao thủ Thần Thông tầng bốn. Cậu Ngô, cậu nghĩ thực lực của cậu so với tu sĩ Thần Thông tầng bốn thì ai cao hơn?”


Ngô Bình bỗng hỏi: “Kết giới này không ảnh hưởng đến ông sao?”

Mặc Hiên lạnh nhạt nói: “Đương nhiên. Nếu không, sao tôi có thể giết chết các người được?”

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”. Sau đó, cậu võ tay một cái, dưới chân bỗng xuất hiện một cái bóng chui vào trong bóng của Mặc Hiên nhanh như chớp, chính là Khôi Ảnh!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.