Chương trước
Chương sau
Ngô Bình dành ra phòng VIP, kéo Hoàng Diên Lãng ngồi xuống chiếc bàn vuông nhỏ ở cửa, thấy nhiều người đến ăn thịt nướng như vậy, Hoàng Diên Lãng cười nói: “Việc kinh doanh ở đây rất tốt, tôi tính thử xem, trong ngoài có khoảng cả trăm bàn, mỗi bàn có bốn năm người, riêng thịt nướng thôi thì một ngày đã kiếm được hai ba mươi ngàn tệ rồi”.

Ngô Bình: “Hôm nay đông như vậy có lẽ liên quan đến chuyện xảy ra lúc chiều”.

Nói rồi cậu bảo người đem một ít xiên nướng và một thùng bia cho bàn này.

Uống hết một ly bia, Nghiêm Lãnh Thạch đã đến, Ngô Bình cũng gọi ông ta đến ngồi.

Nghiêm Lãnh Thạch nhấp một ngụm bia rồi nói: “Chủ nhân, đã điều tra rõ. Có ba nhà hàng thịt nướng gần đây, đồ ăn không chỉ đắt mà hương vị cũng bình thường. Sau khi bên này khai trương mở hàng, những người thích ăn thịt nướng đã đổi chỗ đến đây ăn. Ông chủ ở mấy nhà hàng này đều có các mối quan hệ mạnh, họ khá giận nên đã bắt tay nhau làm việc xấu. Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều có liên quan đến họ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông giải quyết đi”. Nghiêm Lãnh Thạch: “Ừ”.

Mấy người ngồi với nhau chốc lát thì Hoàng Diên Lãng đi trước. Sau khi Hoàng Diên Lãng đi không lâu, lại có một người đồ xám đi thẳng đến bên này.

Ngô Bình nhìn người này, cậu không quen bèn hỏi: “Ông muốn cùng uống vài ly à?”

Người đến cười nói: “Cậu Ngô, tôi họ Mặc, tên Mặc Hiên, từng ở nhà họ Cừu một thời gian”.

Ngô Bình: “Vậy à? Nói thế ông đến đây để tìm tôi à?”

Người đến là ông Mặc, ông ta tự rót cho mình một ly bia, bình tĩnh nói: “Rượu mà người bình thường uống thật nhạt nho, thật không biết có cái gì ngon nữa”, dù nói vậy nhưng ông ta vẫn uống một hơi cạn sạch.

Sau đó ông ta nói tiếp: “Cậu Ngô, tôi đến là muốn nói với cậu chuyện Bạch Hổ Tiên Kiếm”.

Ngô Bình bình tĩnh hỏi: “Ông muốn nói chuyện gì?

Mặc Hiên: “Tôi sẵn lòng bỏ ra một số tiền để mua lại Bạch Hổ Tiên Kiếm”.

Ngô Bình: “Ông có thể ra giá bao nhiêu?”

Mặc Hiên: “Một tỷ tiền Tiên”.

Ngô Bình lắc đầu: “Không bán”.

Cậu nghĩ bất kỳ bảo vật nào cũng đều có giá trị, nhưng một tỷ mà muốn mua Bạch Hổ Tiên Kiếm là điều không thể.

Mặc Hiên im lặng không nói, lẽ nào cậu ta đã biết giá trị của Bạch Hổ Tiên Kiếm, ông ta lập tức hỏi: “Cậu Ngô cứ ra giá đi”.

Ngô Bình suy ngẫm một lát rồi nói: “Không cần ra giá, vì ông không mua nổi”.

Mặc Hiên thở dài: “Xem ra cậu Ngô đã biết giá trị của Bạch Hổ Tiên Kiếm rồi nên mới không chịu bán”.

Ngô Bình: “Những gì tôi biết có hạn, ông cứ nói tôi nghe xem”.


Ngô Bình: “Bạch Hổ Tiên Kiếm không có yêu cầu về cảnh giới của người sử dụng nó, một khi đã nhận chủ thì nó sẽ hợp nhất với người sử dụng, sau đó cùng tăng cấp”.

Mặc Hiên im lặng vài giây, sau đó nói: “Là thế

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là ai, sao lại biết Bạch Hổ Tiên Kiếm?”

Mạc Hiên khẽ thở dài, nói: “Tổ tiên của tôi là người hầu của vị đại tài đã tạo ra Bạch Hổ Tiên Kiếm, ông ấy biết sự lợi hại của Bạch Hổ Tiên Kiếm. Sau này, người trong tộc chúng tôi đều cố đi tìm tung tích của Bạch Hổ Tiên Kiếm, nhưng không có kết quả, mãi cho đến khi tôi đến nhà họ Cầu vào vài năm trước, mới phát hiện ra nó”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.