Chương trước
Chương sau
Ngô Bình nói: “Mặc kệ là người nào, dám động vào người nhà tôi thì hãn chết chắc!”

'Tên áo kẻ sọc đảo mắt, nói: “Nói như vậy, cậu cũng là người tu hành?”

Ngô Bình: “Đừng nói dông dài, đưa tôi đi”.

Áo kẻ sọc bị cậu kéo lên, ném vào xe, sau đó bảo Điền Vĩnh Kiện lái xe.

Điền Vĩnh Kiện nhìn áo kẻ sọc sau xe hỏi: “Tôi hỏi anh này, một triệu kia, anh còn trả cho tôi không?”

Áo kẻ sọc hung hăng trừng anh ta, mắng: “Đồ

ngu Ngô Bình: “Anh tên gì?” Áo kẻ sọc: “Mao Tiểu Lý”.

Ngô Bình: “Mao Tiểu Lý, các anh làm việc gì, ám sát?"

Mao Tiểu Lý: “Chúng tôi là một tổ chức ám sát, giết người theo yêu cầu khách hàng, tên là Chết Tự Nhiên”.

Ngô Bình: “Chết Tự Nhiên? Cho nên mục tiêu lần này của các anh là muốn khiến Dương Thanh Ngâm chết tự nhiên?”

Mai Tiểu Lý: “Không sai. Khách hàng đưa giá rất cao, một trăm triệu”.

Ngô Bình nhíu mày, có thể bỏ ra một trăm triệu để giết người, chắc chắn không phải người thường.

Xe đi một lúc thì đến một quán cà phê, Ngô Bình bảo Mao Tiểu Lý xuống xe, nói: “Đi gặp cấp trên anh đi”.

Mao Tiểu Lý chớp mắt: “Cậu không sợ tôi chạy mất sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Anh có thể thử chạy xem. Anh dám chạy thì tôi đánh gấy chân anh”.

Mai Tiểu Lý đổ đầy mồ hôi, vội nói: “Tôi không chạy. Sau khi xuống xe, tôi phải nói gì với anh ta?”

Ngô Bình:” Anh cứ nói với anh ta rằng anh ta xong đời rồi”.

Mao Tiểu Lý ngây người, nhưng hắn ta vẫn gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi”.

Mao Tiểu Lý xuống xe, đi vào quán cà phê. Thần niệm của Ngô Bình cũng đi theo.

Lúc này, ở vị trí sát cửa sổ trên lầu hai quán cà phê, có một người đàn ông áo trắng đang ngồi, ánh mắt anh ta nhìn theo xe Ngô Bình.

Qua một lúc, Mao Tiểu Lý đi vào, anh ta không ngồi xuống mà căng thẳng nhìn người áo trắng.

Người áo trắng không nhìn anh ta, ánh mắt vẫn nhìn Ngô Bình chằm chăm: “Người trên xe là ai?”

Mao Tiểu Lý: “Tổ trưởng, tôi bị người ta khống chế rồi”.

Người áo trắng chẳng chút bất ngờ nói: “Anh làm đúng lắm”.

Mao Tiểu Lý: “Tổ trưởng, anh ta bảo tôi gửi anh một câu”.

Người áo trắng: “Câu gì?” Mao Tiểu Lý: “Anh xong đời rồi!” Người áo trắng sửng sốt, nói: “Anh lui xuống đi”.

Mao Tiểu Lý lùi sang bên cạnh, Ngô Bình bỗng xuất hiện, cậu ngồi trước mặt người áo trắng.

Người áo trằng rất bình tĩnh, thân là một người tu hành, anh ta cũng không quan tâm đến Ngô Bình. Dù sao Dương Thanh Ngâm cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, người mà cô ấy quen biết có lẽ  sẽ không có nhân vật gì ghê gớm.

Ngô Bình: “Tôi đến tìm anh, là muốn biết khách hàng muốn ám sát Dương Thanh Ngâm là ai”.

Người áo trắng lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu. Hơn nữa cậu đã biết chuyện của chúng tôi, cũng không thể sống sót mà rời đi được”.

Ngô Bình: “Anh rất tự tin. Đáng tiếc, tự tin của anh không đáng tiền".

Nhìn thấy thủ đoạn Ngô Bình như vậy, sắc mặt người áo trằng vô cùng khó coi. Lúc này anh ta đã hối hận rồi, xui xẻo thật, vậy mà lại chạm phải cao thủ! Là một tu sĩ luyện khí, đấu với cao thủ Bí Cảnh thì đúng là tự tìm chết! 

Thái độ người áo trắng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, anh ta đứng dậy sau đó quỳ xuống đất, nói: “Tôi không biết cậu có tu vi như vậy, lúc trước đã đắc tội, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi một mạng!”

Ngô Bình: “Muốn sống cũng được, vậy thì nói cho tôi biết khách hàng của anh là ai”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.